
Bị để qua một bên, sắc mặt Thượng Quan Ngự Kiếm trầm xuống, vẫn chưa
kịp đem nàng kéo vào lòng đã thấy nam nhân được nàng ôm kia vung tay tát cho nàng một cái thật mạnh.
“Thiên Hạm?” Mạc Nguyên Thiến ôm hai má bị đánh, giật mình ngơ ngác,
Thượng Quan Ngự Kiếm đã vội vã phi thân đến sắc mặt không tốt hướng Trầm Thiên Hạm xuất chiêu,làm cho Mạc Nguyên Thiến không kịp ngăn cản.
May mắn, ở phía sau có một bóng người xuất hiện ngăn cản chiêu thức
giết người của Thượng Quan Ngự Kiếm, ôm Trầm Thiên Hạm lui ba bước lớn
về phía sau.
“Ngự Kiếm, vị này là Trầm cô nương.” Võ Hoài Thiên cản hắn xuất thủ
chiêu thứ hai giải thích, không hy vọng bạn tốt ngoại lệ làm tổn thương
một tiểu cô nương không có võ công.
“Cô nương?” Thượng Quan Ngự Kiếm nhướng mày, đảo qua nam trang của Trầm Thiên Hạm, trong mắt có nghi hoặc.
“Nàng có thói quen nữ giả nam trang.” Võ Hoài Thiên thầm than, đứng ra giải thích.
“Ngươi tại sao lại đánh nàng?” Thấy Võ Hoài Thiên đứng ra giải thích, Thượng Quan Ngự Kiếm miễn cưỡng thu hồi thủ,nhưng vẫn chưa quên chuyện
mới vừa rồi.
Trầm Thiên Hạm không trả lời hắn, chỉ một mực nhìn Mạc Nguyên Thiến chằm chằm.
“Thiên Hạm, muội tại sao lại đánh ta?” Mạc Nguyên Thiến cũng là bị
đánh nên cũng không thể hiểu nổi, ủy khuất nhìn nàng. Trầm Thiên Hạm vốn dĩ cử chỉ nhã nhặn, trong làm việc luôn quy củ lại chú ý thể pháp, tại
sao lại vừa thấy mặt liền động thủ?
“Chuyện ta đào hôn cho muội nổi giận như vậy sao?” Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lý do này.
“Tiểu thư đào hôn ta không xen vào.” Trầm Thiên Hạm mặt mày cứng ngắc lạnh lẽo, tuy rằng hối hận đã đánh tiểu thư, nhưng một khi nghĩ đến
phiền toái nàng gây ra, nàng vẫn vô cùng tức giận!
“Tiểu thư muốn chạy trốn hôn sự, nhưng tại sao lại muốn Hương Hương gả thay người?”
Mạc Nguyên Thiến buông tay, hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“Ta nghĩ muội ấy so với ta còn thích hợp hơn nhiều.” Nàng nói ra ý
nghĩ trong lòng mình, không biết là đã xảy ra chuyện gì.“Hơn nữa ta cuối cùng không thể mang theo muội ấy để cùng đi du ngoạn giang hồ, muội ấy
theo ta từ nhỏ đến giờ, ta đã gây ra không ít rắc rối cho muội ấy, nên
ta cũng chỉ muốn giúp muội ấy được yên nơi yên phận. Nhan Khánh Ngọc là
Tể tướng đương triều, nhân phẩm cũng không tồi, nhìn trước nhìn sau cũng xem như đủ tư cách, Hương Hương gả hắn coi như đã có chổ yên thân tốt.”
“Yên thân tốt?” Hai mắt Trầm Thiên Hạm bốc hỏa, tính tình vốn lạnh
nhạt hiếm khi tức giận như thế này.“ Địa vị Hương Hương ở Nhan phủ là so với hạ nhân còn không bằng, đây là nơi gửi thân tốt để tiểu thư giúp
muội ấy gửi gắm sao?”
“Hạ nhân? Tại sao lại như vậy?” Mạc Nguyên Thiến ngây ngẩn cả người,
lúc trước sư phụ chưa nói chuyện này a!“Hương Hương tốt như vậy, người
Nhan phủ nhân tại sao lại nỡ đối xử với muội ấy như vậy?”
“Rất đơn giản, bởi vì nàng không phải là Mạc Nguyên Thiến, không phải thiên kim đại tiểu thư Mạc phủ!” Trầm Thiên Hạm hừ lạnh, giống như đang cười ngạo sự ngu ngơ của nàng.
“Tại sao có thể như vậy?” Mạc Nguyên Thiến choáng váng, không nghĩ
tới sự tình lại không thuận lợi giống như nàng tưởng tượng, trong lúc
nhất thời không biết làm sao.“Hiện tại thì sao? Hương Hương đâu?”
“Còn ở Nhan phủ a!” Trầm Thiên Hạm nghĩ đến liền nhịn không được mắt
đỏ ửng.“Ta đang mời người giúp ta tìm hiểu tin tức của Hương Hương,
không nghĩ tới Nhan Khánh Ngọc lại có thể để cho Hương Hương ra phía sau hậu viện làm công việc nặng nhọc!”
“Điều này sao có thể!” Mạc Nguyên Thiến không dám tin trừng lớn mắt.
Hương Hương theo nàng từ nhỏ đến giờ, cho đến việc xách nước nàng cũng
chưa từng cho muội ấy chạm đến. So với nàng tiểu thư chân chính cũng y
hệt như nhau, hiện tại cư nhiên đến Nhan gia làm việc nặng? Trời ạ,
Hương Hương nhát gan thích khóc lại mảnh mai kiều nhược như vậy, làm sao có thể chịu được?
“Không được, không được để như vậy.” Nàng hiếm khi kích động như thế
này lắc mạnh đầu, nắm lấy ống tay áo của Trầm Thiên Hạm.“Mọi người thì
sao? Không có ai có thể ra mặt thay muội ấy sao?”
“Làm sao có khả năng, là lão gia không muốn.” Trầm Thiên Hạm cắn môi, mỏi mệt càng sâu.“Ta cùng với Nhạn nhi quỳ cầu lão gia cùng phu nhân,
nhưng lão gia nói, là chúng ta có lỗi với Nhan gia trước, hiện tại làm
sao còn mặt mũi để thay Hương Hương nói chuyện? Huống chi Hương Hương đã bị gả vào Nhan phủ, là người Nhan gia, chúng ta không có quyền gì để
can thiệp.”
“Nói hươu nói vượn! Nhan gia đối với Hương Hương như vậy, không phải
đem nàng trở thành người một nhà!” Mạc Nguyên Thiến tức giận đến giơ
chân.“Đại ca của ta đâu? Hắn có thể làm lơ khi Nhạc Nhạn quỳ cầu xin
sao?”
“Thiếu gia ra xa nhà bàn việc buôn bán, nhanh nhất phải nửa tháng mới có thể trở về.” Trầm Thiên Hạm thở dài một hơi.“Cho nên, ta mới đến tìm tiểu thư. Chuyện là do tiểu thư gây ra , đương nhiên phải do tiểu thư
ra mặt giải quyết, huống chi tiểu thư mới chính thực là thiên kim Mạc
phủ, là chủ tử của Hương Hương, chỉ có tiểu thư mới có tư cách đến Nhan
phủ đòi người!”
“Đi! Chúng ta hiện tại phải đến Nhan phủ!” Mọi chuyện là do nàng gây
náo l