Teya Salat
Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322564

Bình chọn: 8.5.00/10/256 lượt.

Kỷ Lăng thấy phản ứng hốt hoảng của cô, nhớ lại chuyện tối qua, anh không

muốn nếu mình sốt ruột lại hù dọa cô chạy, không thể làm gì khác hơn là

sửa lời nói: "Bữa ăn tối nên nấu gì đây? Anh nhớ hình như trong tủ lạnh

có nấm kim châm và măng tây, ăn thập cẩm cơm thôi." Nói xong, anh tự

mình đi vào bếp, mang theo tâm tình vui thích.

Lúc này anh tiến

vào chiếm giữ nhà cửa cô, lại đến, chính là tiến vào chiếm giữ tim cô

rồi. Anh tin theo cô đối với anh trình độ vô lực kháng cự, chớp mắt thời gian, anh sẽ đạt được mục tiêu.

Nghĩ đến đây, anh tự nhiên vui vẻ.

So sánh với anh nhẹ nhõm, Nguyên Mạn Nhu lại là vẻ mặt khổ não, cô mới vừa hiểu ra đáy lòng không thể chống cự lại tình cảm đó, nhưng đến cuối

cùng, có phải tự mình đa tình không?

Nhưng mà, anh hôn cô. . . . . . Nếu như không thích một người, là hôn không được đi? Như vậy, anh hôn cô, liền bày tỏ là thích cô! Đúng, không, đúng, không, đúng, không ?

". . . . . . Em có muốn ăn canh hải sản không?" Tiếng của Kỷ Lăng phiêu đãng ở bên tai cô.

"Gì?" Cô nhìn anh, ngực lại là một hồi chấn động mãnh liệt.

Anh mặc vào tạp dề màu hồng của cô, dáng vẻ tựa như người đàn ông trong gia đình, người chủ trong gia đình. Tan mất thân phận phó tổng giám đốc,

anh cũng rất bình dị gần gũi, rất ưu tú! Cô từ đáy lòng thừa nhận.

Nhưng này cũng thay mặt cho —— nguy rồi! Bởi vì cô hình như thật sự thích anh.

"Anh hỏi em có muốn ăn canh hải sản không, hay muốn canh trứng?"

"Tùy, tùy tiện!" Khi anh hỏi như thế, cô lại cho rằng anh là một người đàn

ông cô sắp lấy, nguyện ý dốc hết toàn tâm đi yêu người đàn ông của cô. . . . . .

Ảo giác! Này nhất định là ảo giác! Cô kêu tỉnh lý trí

của mình, nhắc nhở mình, anh chỉ là "Thực khách" , đúng, chính là "Thực

khách" ở tạm nhà cô mà thôi, chỉ có như vậy, cô mới có thể bình thường

chút.

"Được, cho anh thêm mười phút."

"Anh từ từ đi! Em. . . . . . Còn chưa đói." Nhưng thật ra vì suy nghĩ hỗn loạn khiến cô cạn sạch sức lực.

"Vậy em có thể hay anh sửa sang một chút không? Đem laptop lấy ra đi, còn có những cuốn sách trong kệ sách phân loại ra rồi sắp xếp, đừng xếp theo

chiều cao, như vậy muốn tìm sẽ phiền lắm. . . . . ."

Ngay cả cái này anh cũng chú ý sao?

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh là người mới vào ở sao? Thế nào thói quen của cô anh cũng biết. . . . . .

"Đúng rồi, tối nay còn phải đi ra ngoài mua drap giường, chăn bông và gối."

"Còn mua nhiều đồ như vậy! Anh sao không, sao không. . . . . ." Chính mình tìm nhà ở đi.

Cô không tin anh không có nơi để ở, cùng cô chen vào một căn nhà nhở này, uất ức như vậy là vì cái gì?

"Sao không gì?"

"Sao không. . . . . ." Được rồi! Cô nhát gan lại mềm yếu, cô không dám hỏi, sợ đáp án của anh.

"Anh muốn ở tới khi nào?" Cô sửa lời nói.

"Ở đến. . . . . ." Anh dừng lại, lời đến khóe miệng tạm thời quyết định cất giữ, về sau cô sẽ biết.

Tim của cô vì vậy treo lơ lửng ở giữa không trung.

"Ở đến anh thích mới thôi." Anh hài hước nói xong, nhưng cũng hài lòng câu trả lời này.

"Cái gì?"

"Anh giỡn." Nghe tiếng nước sôi sùng sục, anh quay người, tiếp tục nấu canh, cơm chiên.

Nghe vậy, Nguyên Mạn Nhu lại không hiểu nhẹ nhàng mà thở ra, thì ra là trong tiềm thức, cô cũng không hy vọng anh đi.

" Nhanh ăn thôi." Trên bàn chỉ có canh trứng và cơm chiên, nhưng hương sắc đều có.

Trong canh trứng anh nấu có cải thìa, đậu hũ, trứng, hành lá cắt nhỏ, thịt

miếng; trong cơm chiên thập cẩm có nấm kim châm, cà rốt, đều cắt thành

hạt lựu, tôm lột vỏ, măng tây. . . . . . Rất đẹp mắt rất dinh dưỡng cũng rất nhiều đồ.

Như người anh vậy. Cô không cách nào không nghĩ

vậy, bởi vì càng đến gần, càng hiểu rõ anh, cũng càng không nhịn được sự hấp dẫn của anh.

"Tại sao em lại không ăn? Có phải không hợp khẩu vị của em?" Kỷ Lăng chau mày lại hỏi.

"Không phải."

"Vậy sao em không ăn?"

"Haizz. . . . . ." Một tiếng than thở từ trong miệng cô thốt ra, sau đó, cô mới chợt cảm thấy mình tiết lộ tâm tình, vội vã giải thích: "Công lực làm

món ăn của anh khiến phụ nữ phải xấu hổ."

Anh yên tâm nở nụ

cười."Rất nhiều người đầu bếp nhà hang nổi tiếng đều là nam, nếu như vậy sẽ xấu hổ, kia thật đúng là xấu hổ đến chết."

"Nhưng anh không phải là đầu bếp nhà hàng." Anh là Phó Tổng Tài, không quên đi? Nguyên Mạn Nhu ở trong lòng nói thầm.

"Chỉ là vừa vặn có học chút." Anh cảm thấy không đáng giá được nhắc tới.

"Anh học cũng thực nhiều. Đúng rồi, anh không phải học y sao? Tại sao sau

lại chuyển sang kinh doanh? Sẽ không cũng chỉ là『 học chút 』 đơn giản

như vậy chứ?" Cô đã sớm muốn hỏi rồi, nhưng vẫn không tìm được thời cơ.

"Dĩ nhiên không phải. Em nguyện ý nghe anh thì anh nói em nghe."

Tiến bộ lớn! So sánh với thái độ thờ ơ lúc trước của cô đối với anh, lúc này cô có chút hứng thú đối với anh rồi, thật là một đột phá lớn, anh vào ở , cố ý tấn công là có tác dụng. Kỷ Lăng lộ ra vẻ mặt hân hoan.

"Em, em trước nói, ặc, không phải vì em tò mò, mà là, đúng . . . . . anh là

cấp trên của em, em nên biết một chút chuyện của anh." Cô thật muốn cắn

rơi đầu lưỡi nhiều chuyện kia, thật hối hận đã hỏi ra lời.

"Anh

b