
ng phát ra tiếng thân ngâm không giống tiếng của mình, cô nghĩ hoa mắt, thân thể lại
không nghe sai bảo, chỉ có thể nằm trong lòng anh.
"Mạn Nhu. . . . . . Anh bảo đảm với em anh không có bạn gái." Anh đang trên bờ môi của
cô vuốt ve, giống như tham luyến yêu thương không dứt bảo vật hạng nhất.
Anh không nỡ buông cô ra, lại biết rõ mình không nên đi quá nhanh, vậy sẽ dọa hỏng cô, ép cô chạy càng xa mà thôi.
"Anh . . . . ." Bị âm điệu thân mật anh mê say, cô không cách nào kháng cự nữa.
Nhưng, cô không muốn lại bị không nhục nhã như lần thứ nhất nha! Hơn nữa còn
là cùng một người. Nếu cô vẫn đần như vậy, còn có ai có thể cứu được cô? Nhưng, cô giống như trầm luân. . . . . . Làm sao bây giờ?
"Mạn Nhu. . . . . ." Anh chậm chạp buông cánh môi cô ra :"Anh có thể cam đoan với em, lần này sẽ không giống như lần trước."
Anh chỉ là bốn năm trước. Khi đó bọn họ cũng trẻ tuổi, không hiểu làm thế
nào khéo đưa đẩy xử lý chân tình mới chớm nở. Hôm nay nếu thu hồi ngày
xưa ôm ấp tình cảm, cần thời gian còn có kiên nhẫn.
"Em, em. . . . . ." Cô thật không biết, lắc đầu, cô có cổ xung động muốn khóc, chuyện làm sao sẽ biến thành như vậy?
Trước thời khắc này, cô có thể đeo lên mặt nạ, giả trang chính mình đến cỡ
nào không quan tâm. Nhưng, nụ hôn này xảy ra, hoàn toàn đảo loạn mọi sự tính toán của cô.
Có lẽ, ở trong người chỗ sâu nhất, tính toán
của cô vừa mới bắt đầu cũng không đủ kiên định, mới có thể. . . . . . Dễ dàng bị dao động.
"Cho anh cơ hội." Nhìn ra cô do dự, Kỷ Lăng tiếp tục đòi sự hứa hẹn.
"Em không biết!" Cô đẩy anh ra, xoay người chạy vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
"Mạn Nhu, Mạn Nhu. . . . . ." Kỷ Lăng Truy đuổi theo, cũng không kịp thời ngăn cản cô vào phòng.
Là anh quá mức nóng vội sao?
Anh nhìn cánh cửa khép chặt, suy tư bước kế tiếp nên làm sao.
Mà bên kia, Nguyên Mạn Nhu cả cơ thể dính vào cạnh cửa, trái tim theo từng tiếng kêu của anh mà hốt hoảng không dứt, nếu như trái tim có thể khóa
lại, thì tốt bao nhiêu?
Một hồi mùi thơm chân giò hun khói phiêu
tán ở trong không khí, kích thích khứu giác và vị giác của cô. Kỳ quái,
là ai sáng sớm đã nấu món ăn thơm ngon như vậy?
Cũng không chịu được nữa lao thẳng tới mùi thơm, Nguyên Mạn Nhu từ trên giường ngồi dậy, xuống giường đi khỏi phòng.
Két ——
Tiếng trứng gà chiên trên chảo khiến thần trí cô tỉnh táo, có người động phòng bếp của cô!
Người kia không phải là người khác, chính là ——
"Em đã tỉnh?" Nghe được tiếng cửa mở, Kỷ Lăng quay người lại đối mặt cô, mặt thần thái sáng láng.
"Anh ở nơi này làm gì?" Cô bất mãn nói, cô chỉ tạm cho anh ở đây, cũng không đồng ý anh động đồ của cô.
"Không nhìn ra được sao? Anh đang làm bữa ăn sáng. Em nhanh đi rửa mặt, anh
chiên trứng xong là có thể ăn." Anh đem tầm mắt từ cô dong lười còn có
vẻ mặt kinh sợ dời đi, hình dạng của cô như trong tưởng tượng của anh
đặc sắc.
"Em, em vì sao phải ăn?" Cô hơi kém cắn được đầu lưỡi.
Anh không biết một màn này thoạt nhìn giống gì.
Giống như một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm! Như trong nhà sinh hoạt một phần! Giống như anh đang lấy lòng vợ của anh!
A, cô nhất định là choáng váng rồi, mới có thể nghĩ tới phương diện này đi, trời mới biết đây là không thể làm được.
"Em không biết bữa ăn sáng rất quan trọng sao? Bữa ăn sáng đương nhiên là phải ăn." Anh tuấn mị cười một tiếng.
Cô nhìn thấy một hồi tâm loạn, "Em, anh, anh cố ý xuyên tạc lời của em."
"Vậy sao? Anh không có cảm giác này. Em đi rửa mặt nhanh đi, sắp trễ giờ làm rồi em không biết sao?"
"Cái gì?" Cô nhìn lướt qua đồng hồ báo thức, thật nhanh chạy vào phòng thay
quần áo, cầm lên đồ công sở liền hướng phòng tắm xông vào, cuống
quít lại không để ý Kỷ Lăng nữa.
Ít nhất, đây là một bắt đầu tốt. . . . . . Anh thầm nghĩ.
"A ——" phòng tắm lập tức truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Anh thu hồi thần trí, vội bỏ lại cái xẻng đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, "Sao vậy?"
"Này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra?" Nguyên Mạn Nhu mở cửa, chỉ vào trên kệ khăn lông, bàn chải đánh răng, dao cạo râu. . . . . ."Những thứ này, những thứ này, còn có những thứ kia. . . . . ."
"Tiểu thư, đây
là phái nam chuẩn bị đồ dùng, nếu anh ở chỗ này ở, những thứ này dĩ
nhiên là tồn tại." Anh đắc ý tuyên bố. Đây là một trong kế hoạch của
anh, từng bước từng bước rơi vào sinh tồn không gian của cô, cho đến
sinh tồn không gian của cô hoàn toàn dung nạp anh, có sự tồn tại của
anh.
"Nhưng mà . . . . ." Cô không nên dễ dàng như vậy để cho anh vào ở, có thật nhiều thật là nhiều chi tiết bọn họ cũng không có cẩn
thận nói rõ ràng, thậm chí, cô còn chưa biết . . . . . .
"Từ từ
em sẽ quen." Anh giống như đang dụ dỗ cô, lừa cô từng bước tiến vào cạm
bẫy được dệt vằng ngàn vạn sợi tơ dày đặt, một khi té xuống, muốn thoát
đi là không thể nào .
"Em chuẩn bị xong thì nhanh tới ăn sáng." Nói xong, anh xoay người trở về phòng bếp.
Cô ngơ ngác nhìn anh một cái, tuyệt trở về phòng tắm rửa mặt, tựa hồ đón nhận chuyện như vậy thật.
"Anh chỉ tìm được những thứ này trong tủ lạnh, sáng nay liền chấp nhận ăn như vậy đi!" Kỷ Lăng đưa con dao