Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322550

Bình chọn: 8.5.00/10/255 lượt.

iết." Anh cười đáp, một chút cũng không để ý lời "Giải thích" rất không xuôi tai."Anh có từng nói với em là mẹ anh là dựa vào nghề sửa may quần áo để sống. . . . . ."

Anh nói chuyện lúc trước, nhớ lại chuyện

cũ của bốn năm trước, kia mang theo tiếc nuối, thê lương, thương cảm, ảo não của quá khứ. . . . . . Anh chưa bao giờ từ đáy lòng, toàn bộ, hoàn

toàn, cẩn thận nói với người nào chuyện đã từng trải qua.

Cô lắng nghe, cũng dần dần hiểu tất cả về anh.

Cô đồng thời cũng nguyện ý thừa nhận. . . . . lúc ban đầu chuyện cô không muốn thừa nhận

Trong không khí yên tĩnh, khác thường chân tình cũng ở lúc này thay đổi, hai

người giống như lại trở về bốn năm trước thời khắc ấm áp kia. . . . . .

Newyork Kỷ trạch ——

Khi Hạ Thải Chi đến nước úc quay quảng cáo trở lại Newyork, mới biết Kỷ Lăng đã về Đài Loan một đoạn thời gian rồi.

"Anh họ nói muốn ở Đài Loan, không quay về sao?" Hạ Thải Chi vội hỏi.

"Đúng vậy, nó có bản lĩnh thì đừng về đây nữa." Đường dĩ mai tức giận chưa

nguôi. Mấy năm qua cô chịu nhịn vợ trước và chồng mình cùng ở dưới một

mái hiên, là vì cái gì? Còn không phải là vì chồng mình sao!

Nếu

không phải đứa con vào ba năm trước xảy ra tai nạn xe cộ bất hạnh bỏ

mình, cô lại không muốn chồng mình vì gia nghiệp không người nối nghiệp

mà phiền não, cô cần gì đồng ý đem hai quái nhân kia tiếp về nhà? Không

nghĩ tới, người đàn bà kia mới chết, con trai của bà ta cũng rời đi, hại cô lúc này không biết nên làm gì nữa.

"Dì, tại sao dì có thể để

anh họ đi vậy?" Hạ Thải Chi mới mặc kệ ân oán đời trước của bọn họ, cô

chỉ biết anh họ đến Đài Loan, hơn nữa còn nói không quay về, cô, cô làm

sao bây giờ?

"Nó muốn đi dì cũng cản không được! Con không phải

không biết, nó cho tới bây giờ cũng không xem dì những trưởng bối này ở

trong mắt, đứa kiêu ngạo như nó, cũng không chịu nghĩ cha nó để tâm bồi

dưỡng nó trở thành người thừa kế. . . . . ." Đường dĩ mai tiếp tục phát

tiết sự tức giận.

Hạ Thải Chi một chữ cũng không nghe lọt, trong

óc của cô bị kế hoạch chính mình chiếm hết."Dì, con quyết định phải đi

tìm anh họ."

"Cái gì? Con muốn đi tìm Kỷ Lăng!"

"Đúng vậy! Con đi khuyên anh họ trở về. Có lẽ anh họ không nghe lời của dì và dượng, nhưng nói không chừng con có thể a!"

Đường dĩ mai nghi ngờ nhìn cô, Kỷ Lăng quái nhân kia ai cũng khuyên không được, Thải Chi đi. . . . . .

"Dì yên tâm đi, con nhất định sẽ mang anh họ về, con có lòng tin! Lại nói,

anh ấy không có khả năng khi dễ em họ của mình đi?" Hạ Thải Chi nói với

lòng tin tràn đầy.

"Nói như thế này cũng đúng. Nhưng dì vẫn sợ nó sẽ khi dễ con."

"Sẽ không! Dì đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng chuyển lời tới dượng con nhất

định sẽ mang tin tức tốt về, con về trước để chuẩn bị đây!" Nói xong, Hạ Thải Chi nhảy lên rời đi kỷ trạch.

Có thể là sợ quyền uy của Kỷ

Lăng, một số người cho dù có điều ghen tỵ hoặc bất mãn đối với Nguyên

Mạn Nhu "Lên chức", cũng không dám ngay mặt biểu hiện ra, chỉ dám ở sau

lưng nói xấu, nhưng từ trước đến giờ Nguyên Mạn Nhu với sự nhạy cảm vả

lại sức quan sát mười phần rất sớm liền cảm nhận được.

Mọi người

ngoài mặt là chúc mừng cô, tán thưởng năng lực làm việc của cô, nhưng

trên thực tế không phải ở bản dự thảo kế hoạch trình lên táy máy tay

chân, chính là cố ý khiến cô ở trước mặt khách của Kỷ Lăng thất bại, làm cho cô mỗi ngày mỗi giờ làm việc đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ bị người hãm hại.

Nhưng vì hãm hại không được cô, cho nên thủ đoạn của mọi người càng lúc càng kịch liệt, mánh khóe cũng càng ngày càng nhiều.

Mới sớm, một phần giấy hợp đồng tinh thể lỏng hơn tỷ đô la, mới từ nghiệp

vụ quản lý tự mình đưa đến trước mặt cô, muốn từ cô nộp, nghiệp vụ quản

lý lại cố ý đụng vào tách cà phê của cô, tờ hợp đồng tuyệt đẹp liền dính vào chất lỏng màu nâu, lau cũng lau không hết.

"A, làm sao bây giờ? Chị không cố ý, nguy rồi nguy rồi!" Nghiệp vụ quản lý cả kinh thất sắc, giống như sắp bị chém đầu rồi.

"Không, không sao."

Trừ mau sớm cấp cứu trang báo chưa bị dính ra không còn cách nào, cô ta lại giống như là cố ý, cầm giấy hốt hoảng lau đông lau tây, đem cả phần hợp đồng bị lây dính.

"Thật không sao sao? Nhưng phần hợp đồng này

mới ký buổi sáng, còn phải đợi Aaron ký qua mới đưa về công ty đối

phương lưu giữ. . . . . ."

"Quản lý, em tới là tốt rồi." Nguyên

Mạn Nhu nhìn ra cô ta cố ý, ẩn nhẫn tức giận, cô không muốn ở ngay lúc

này để người mượn cớ nữa.

"Được rồi! Phiền em nghĩ cách khác

vậy." Nghiệp vụ quản lý thấy mục đích của mình đã đạt tới, để xuống tờ

giấy bị bẩn rồi xoay người đi, ai ngờ, thế nhưng dùng vào lồng ngực Kỷ

Lăng đang đi tới."Aaron!"

"Lấy bản hợp đồng về ký lại!" Kỷ Lăng

bễ nghễ nói. Mới vừa rồi trải qua anh đều nhìn rõ, coi như anh nghĩ đổ

thừa cũng vô lại không được.

Cái trán của nghiệp vụ quản lý đổ mồ hôi, thầm kêu mình tại sao lại xui như vậy."Aaron cái đó phải . . . . ."

"Cô không cần giải thích, nên biết tôi đều biết." Bộ dáng nhiều lời vô ích

kia của Kỷ Lăng như muốn ăn tươi."Nếu như cô không có cách nào khiến

phía bên kia ký lại, vị trí quản lý này cũng nên thay đổi


Lamborghini Huracán LP 610-4 t