
chỉ cần nói một câu: “Các người cứ hỏi thêm một câu nữa xem!”, đám người
đáng ghét ấy nhất định sẽ mất tăm mất dạng.
Nhưng tiếc rằng hắn không thể đến.
Lucia nhìn chân tôi, nói nhỏ với Mạnh Huân: “Anh cứ đưa cô ấy đi trước, để tôi
ứng phó với đám phóng viên.”
Cô ấy xoay người nói với họ: “Mạnh tiên sinh đang nói chuyện với Hàn tiểu thư
xem ngày mai có nên mở cuộc họp báo hay không, đến lúc đó mọi câu hỏi sẽ được
họ thành thật trả lời, trước lúc đó, họ sẽ không đưa ra câu trả lời nào.”
Lời nói của Lucia rất có tác dụng, cánh phóng viên lập tức hỏi cô ấy thời gian
và địa điểm. Cô ấy trả lời rất trôi chảy.
Mạnh Huân thừa dịp rảo bước đưa tôi vào trong thang máy.
Tôi tựa vào thang máy, mắt cá chân vì đi quá nhanh mà đau đớn tột độ, đau đến
mức mồ hôi chảy ròng.
“Thiên Thiên, chúng ta đính hôn nhé!”
“Đến lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng để nói đùa.”
Việc ly hôn của tôi còn chưa biết thế nào mà anh ta còn muốn gây thêm phiền phức
cho tôi.
“Anh nói thật đấy!” Anh ta nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng giúp tôi lau mồ hôi.
“Anh thực lòng yêu em.”
Tôi chau mày, lắc đầu nhìn anh ta, tại sao anh ta không hỏi tôi xem chân tôi bị
thương thế nào?!
Tôi đau đến mức sắp không đứng nổi nữa, đâu còn tâm trí nghe anh ta bộc bạch
cõi lòng?
Bỗng một luồng sáng vụt qua, bùng cháy trong trí óc tôi.
So với kiểu suy nghĩ cẩn trọng của Mạnh Huân thì nếu là hắn, vừa mới nhìn thấy
tôi sẽ hỏi thăm chân tôi thế nào, không có kiểu biết rõ tôi bị trẹo chân mà vẫn
lôi tôi đi nhanh, trừ phi không biết...
Anh ta không biết?
Vậy cuộc điện thoại đó là của ai?
Ánh mắt nhìn xuống dưới của Lucia, kiểu cách nói chuyện của cô ấy với tôi...
Nhớ lại cuộc đối thoại của Lucia, toàn thân tôi như không còn sức lực, khó lòng
kìm nén hơi thở gấp gáp.
Là hắn sao?
Hắn đã sớm biết tôi về nước, hắn sắp đặt Lucia bên cạnh tôi, rốt cuộc hắn có
mục đích gì?
Muốn giám sát tôi hay là quan tâm tới tôi?
Một loạt câu hỏi quẩn quanh trong trí óc khiến tôi quên mọi việc trước mắt.
Cho tới khi cảm nhận thấy hơi ấm khác thường phủ lên môi, tôi mới giật mình
tỉnh lại.
Trong giây phút tôi dùng hết sức đẩy Mạnh Huân ra thì cửa thang máy cũng bật
mở.
Tôi đang suy nghĩ có nên cho Mạnh Huân một cái tát không thì bỗng cảm thấy bầu
không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.
Tôi ngỡ ngàng quay đầu... Hàn Trạc Thần đứng ngoài cửa thang máy... Hắn nhìn
tôi, chỉ đứng vậy nhìn.
Hơi thở của hắn như kéo dài, quanh tròng mắt đen hằn lên những sợi tơ máu, tay
hắn nắm chặt đến mức bàn tay trắng bệch như không còn giọt máu.
Tôi kinh hãi, máu như đông lại, suy nghĩ cũng như bị đóng băng, ngay cả sự tức
giận vì bị sàm sỡ cũng quên hết sạch.
Xem ra có lẽ hắn muốn xông vào đánh cho tôi và Mạnh Huân một trận nhừ tử để
trút hết nỗi hận trong lòng. Là người chồng hợp pháp, hắn hoàn toàn có quyền
làm như vậy.
Tôi im lặng chờ đợi cơn lửa giận của hắn bùng nổ để hắn đánh tôi một trận tan
tác, tơi bời, nhưng hắn không hề hành động, cứ đứng đó như một pho tượng tuyệt
đẹp.
Tình yêu của hắn hoàn toàn tan biến.
Tôi hít một hơi thật sâu, cười mình, bước ra khỏi thang máy, đi qua hắn. Hắn
với tay nắm chặt tay tôi.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, cảm giác đau từ tay lan ra toàn thân, tới từng
mạch máu, từng tế bào. Tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đau buốt, và trái
tim hắn cũng vậy.
Tôi không rút tay ra, cũng không muốn hắn thả tôi ra, sau những lần ngờ vực và
xa cách, cái nắm tay này, cảm giác đau này mới là sự quyến luyến của chúng tôi.
Tôi thậm chí còn cảm thấy hai năm xa cách không làm phai nhạt chút tình cảm nào
mà chỉ làm cho nỗi nhớ khắc sâu vào tận xương tủy.
“Yêu cầu hôm qua của cô...” Hắn thả tay tôi ra, giọng nói khàn khàn văng vẳng
bên tai tôi. “Tôi đồng ý!”
Mắt tôi cay sè, họng bỏng rát. Tôi cố cất tiếng, giải thích hoặc phản bác nhưng
tôi không thể thốt ra dù chỉ một từ.
Nếu hắn đánh tôi thì tôi còn có thể đánh lại. Nếu hắn quát mắng tôi, tôi có thể
nói: Hai năm trước anh vứt bỏ tôi thì hôm nay có tư cách gì để mắng tôi.
Nhưng hắn không làm như vậy. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng đáp trả
nụ cười của tôi. Tôi bỗng nhận thấy một điều rất đáng sợ... Tôi yêu hắn, vô
cùng yêu hắn!!!
“Tôi đồng ý!” Câu nói bình tĩnh của hắn quả thực rất ra dáng đàn ông!
Kể cả hắn không phải là Hàn Trạc Thần, kể cả không có tám năm trước đây, thì
tính cách đàn ông chưa bao giờ chịu nhẫn nhịn, thấy vợ mình hôn kẻ khác mà vẫn
giữ phong thái bình tĩnh đã đủ khiến tôi cảm động.
Người đàn ông như Hàn Trạc Thần, kể cả có vứt bỏ tôi một trăm lần thì vẫn có
thể khiến tôi một trăm lẻ một lần cảm động vì hắn. Tôi cố dùng dáng vẻ cứng rắn
để che lấp sự yếu đuối thì hắn luôn có cách để phá vỡ sự giả tạo đó, dằn vặt
cõi lòng tôi.
Tôi nhìn hắn, dành nụ cười rạng rỡ nhất cho hắn.
“Cảm ơn!” Tôi thu lại ánh mắt và nụ cười của mình, đi qua hắn.
Mỗi bước đi, đau buốt đến tận xương. Hận thấu xương thì yêu cũng thấu xương.
Giây phút này hắn đã hoàn toàn buông tay! Từ nay trở đi, đôi bên không còn liên
quan đến nhau, không còn đi cùng nhau nữa...