
thơm của
thiếu nữ. Tôi hơi ngả người trên gối, cảm thấy linh hồn dần bay mất.
Trong ánh mắt hắn như không còn lý tính, rơi xuống vực sâu bất tận. Hắn càng
lúc càng gần tôi hơn, ngón tay trượt từ môi xuống phía dưới.
May mà vào thời khắc gay cấn ấy, điện thoại của tôi bỗng reo lên. Tôi vô cùng
sung sướng vì đã hoàn hồn trong tiếng nhạc. Thật nguy hiểm, suýt nữa thì bị ánh
mắt ấy hút mất linh hồn mà khó khăn lắm tôi mới tìm lại được. Tôi định ngồi dậy
nghe điện thoại, bỗng hắn ấn mạnh tôi nằm nguyên trên giường.
“Con không nghe điện thoại, được không?”
Tôi chỉ lưu vài số điện thoại, chắc là Tiểu Cảnh gọi.
Tôi đoán chắc anh muốn hỏi thăm tôi bị thương ra sao.
Hắn đưa tay cầm lấy điện thoại của tôi, nhìn lướt số điện thoại, sắc mặt bỗng
thay đổi, vứt chiếc điện thoại vào lòng tôi.
Tôi nhìn cuộc gọi tới, quả đúng như dự đoán.
“Anh Tiểu Cảnh...”
“Mặt em đã đỡ hơn chưa?”
“Bôi thuốc xong, không đau nữa rồi!”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Anh có vài lời muốn nói với em, bây giờ em có
thời gian không?”
Tôi lén nhìn Hàn Trạc Thần đang đứng bên cửa sổ, mày chau lại, xem ra hắn rất
không vui.
“Có việc quan trọng phải không ạ?”
“Phải, anh đang ở dưới nhà, em có thể xuống đây được không?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm hoa mờ mờ, bên ngoài nhìn vào không thấy gì nhưng
bên trong nhìn ra có thể thấp thoáng. Xe của Tiểu Cảnh đỗ ở dưới, anh tựa vào
cửa xe, nhìn về phía cửa sổ phòng tôi.
Tôi cảm thấy trong giọng nói của anh có chút ưu tư và mong mỏi. Nỗi ưu tư ấy
còn rõ hơn cả lần tôi từ chối làm bạn gái anh.
“Được, em xuống ngay bây giờ.”
Tắt máy, tôi đang định xuống dưới thì Hàn Trạc Thần nói: “Không được đi!”
“Chú có tư cách gì quản lý con. Chú đâu phải bạn trai của con.”
Mặt hắn tái đi, dường như hắn đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân: “Con rất
yêu nó?”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Tại sao chú không chịu nghĩ xem người như chú có chỗ
nào đáng để người ta yêu chứ?”
Khi chạy ra ngoài hành lang, trong tâm trí tôi vẫn hiện lên nụ cười mỉa mai của
hắn. Trước khi lên xe của Tiểu Cảnh, tôi vẫn không kìm nổi cảm xúc, lưu luyến
nhìn chiếc rèm hoa màu hồng ở cửa sổ phòng tôi. Dường như tôi nhìn thấy hình
bóng cô độc cùng ánh mắt đầy nuối tiếc của hắn.
Tôi mỉm cười, thầm nhủ trong lòng: “Con yêu chú... Con sẽ không rời xa chú, nếu
có ngày chú xuống địa ngục, chắc chắn con sẽ theo chú. Chúng ta không cùng sinh
ra nhưng có thể cùng chết.”
Mưa giăng đầy trời, hạt mưa đập vào cửa kính xe chỗ tôi ngồi kêu lách tách, rồi
rớt xuống men theo cửa kính... Tôi nhìn xuyên qua màn mưa, những cặp tình nhân
trên phố đang nép vào nhau dưới ô... Tôi hình dung ra cảnh hắn vẫn đứng bên
cửa, nhìn xuống, đợi tôi về, rồi cầm ô cùng tôi đi dạo dưới mưa.
Trời mưa, vẫn thường có... Nhưng hôm ấy, tôi không trở về.
Tiểu Cảnh hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì!”
Tôi đang nghĩ đến đoạn đối thoại của hai người phụ nữ ngồi cạnh bàn chúng tôi
ban nãy.
Một người nói: “Bên cạnh nhà tôi xảy ra án mạng.”
“Có chuyện gì thế?”
“Người vợ thật kinh khủng, chồng cô ta ngoại tình, cô ta vờ như không biết, tối
đến đợi cho chồng thân mật đến chân tay rã rời, ngủ ngon lành thì cô ta dùng
dao đâm vào lưng chồng.”
“Thật thế à? Người phụ nữ ấy cực đoan quá!”
“Có lẽ là yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu!”
Sau khi nghe những lời ấy, ý nghĩ kỳ dị như cỏ dại cứ lớn dần lên trong đầu
tôi.
Nếu tôi trao thân cho hắn, liệu hắn có phấn khích đến mức tay chân rã rời rồi
mơ màng thiếp đi không? Lúc đó liệu hắn sẽ không dễ gì bị những tiếng động dù
là nhỏ nhất làm cho giật mình? Liệu hắn đủ tin tôi đến mức lúc mệt mỏi nằm bên
cạnh tôi không?
“Thiên Thiên!”
“Hả?! Em xin lỗi! Anh vừa nói gì?”
“Anh vừa mới hỏi những năm gần đây ông Hàn có đối tốt với em không?”
“...”
Hắn có tốt đối với tôi không?
Tôi nhớ lại nhiều năm trước. Tôi uống cà phê rồi kể lại toàn bộ quãng thời gian
tôi sống với hắn. Tôi không nhớ rõ lúc đó tôi lên mấy. Giáo viên dạy vẽ bảo
chúng tôi vẽ một bức tranh, chuẩn bị nộp bài mà tôi vẫn không nghĩ ra là nên vẽ
cái gì liền sao chép lại bức vẽ của bạn bên cạnh. Bạn ấy vẽ cảnh nắm tay bố
cùng đi dạo trên bãi cỏ, bên cạnh là dòng chữ xiên xẹo: “Con yêu bố.” Có lần vô
tình Hàn Trạc Thần phát hiện bức vẽ bị điểm không trong cặp tôi, hắn nhìn rất
lâu, hỏi tôi có thể tặng hắn không. Cho đến tận bây giờ bức vẽ đó vẫn còn
nguyên vẹn ở ngăn kéo trong thư phòng hắn.
Có lần hắn về nhà trong tâm trạng rất tệ. Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết đoán ý
qua lời nói và sắc mặt, chỉ biết trời lạnh liền rót cốc nước nóng bưng đến đặt
vào tay hắn. Hắn phát cáu, hất bay cốc nước khiến nước nóng bắn lên tay tôi.
Tôi không ngừng nói: “Con xin lỗi! Con xin lỗi!”
Sau đó, tôi quỳ xuống sàn nhặt những mảnh vỡ, tay bị mảnh thủy tinh cứa, tôi
vừa khiếp sợ vừa thu dọn. Vì thấy oan ức nên nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không
dám lau nước mắt cũng không dám ngẩng đầu.
Hắn ngồi xuống bên tôi, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay
tôi vứt đi. Rồi hắn ôm tôi đến ngồi trên sofa, giúp tôi lau hai hàng nước mắt
và vết máu