
trên tay.
“Thiên Thiên, con không sai, con là đứa trẻ hiểu biết nhất mà ta từng gặp”, hắn
nói. “Xin lỗi! Ta không được vui, sau này sẽ không như thế nữa!”
Từ đó trở đi, dù có tức giận đến mấy hắn cũng không bao giờ hất vỡ cốc nước mà
tôi bưng tới cho hắn.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ quên sinh nhật tôi. Ngay cả khi tôi bị đau
bụng quằn quại trong những ngày ấy hắn cũng không quên, thường dặn cô Lý nấu
canh đường đỏ với gừng cho tôi uống.
Thậm chí để cứu tôi, hắn còn xông ra ngăn chiếc xe đang lao đến.
Cả buổi chiều tôi đã kể rất nhiều chuyện. Khi Tiểu Cảnh đưa giấy ăn cho tôi,
tôi mới nhận ra mặt mình đầm đìa nước mắt.
Tôi lấy làm xấu hổ, cười xòa: “Xin lỗi! Chú ấy đối với em rất tốt, vậy mà trước
đây em không nhận ra.”
“Đúng vậy, hôm nay đang họp các cổ đông, khi nghe thấy có người đánh em, ông ấy
liền dừng cuộc họp...”
Tôi cúi đầu uống một ngụm cà phê đã nguội ngắt, mặn chát, không còn vị ngọt
đắng.
“Em uống chút rượu được không?” Tôi hỏi.
“Sâm panh được chứ?”
“Sâm panh, được! Uống lúc này rất hợp.”
Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước mưa đập vào cửa kính, vỡ
tan.
Đến bảy giờ, tôi vẫn chưa uống hết ly sâm panh. Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ, hỏi tôi
có muốn về không. Tôi lắc đầu. Hôm nay mây đen nghịt trời, không nhìn thấy
trăng sao! Nhưng không sao, chúng tôi sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi. Tám
giờ, điện thoại của Tiểu Cảnh đổ chuông. Anh nhìn tôi với vẻ áy náy, đang định
nghe thì tôi giằng lấy, tắt máy, tắt luôn cả điện thoại của tôi.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi đầy đau thương. Tôi ngả lưng
trên ghế, nhìn Tiểu Cảnh chốc chốc lại xem đồng hồ, rất nhiều lần anh định nói
rồi lại thôi.
Hồ thiên nga,
một câu chuyện tuyệt đẹp! Nhưng đó chẳng qua chỉ là lừa bịp những cô bé mới
lớn, tình yêu mới chớm nở. Thế giới này không có ác quỷ vô tình, tàn nhẫn, cũng
không có hoàng tử đa tình, can đảm, càng không có nàng công chúa Thiên nga
thánh thiện, xinh đẹp tuyệt trần!
Đây mới là hiện thực.
Chín giờ, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm. Kế hoạch báo thù tám năm, tôi không
thể chờ đợi thêm được nữa, cũng không muốn tiếp tục chịu đựng nỗi dằn vặt, mâu
thuẫn giữa yêu và hận. Đêm nay, tôi sẽ kết thúc tất cả để yêu và hận chấm dứt.
Tôi bảo Tiểu Cảnh ở trong xe đợi, còn tôi vào siêu thị mua con dao sắc nhọn cho
vào cặp sách.
Tôi còn gọi điện cho chị Thu nói chuyện phiếm cả tiếng đồng hồ.
Chị nói: “Người đàn ông như Hàn Trạc Thần khiến bao người say đắm, đối với anh
ta phụ nữ là nước lã nhạt nhẽo, vô vị, chỉ là do nhu cầu sinh lý nên không còn
cách nào... Nhưng em không giống như vậy, đối với anh ta, em là cốc trà, hương
thơm dìu dịu, có thưởng thức hay không... chỉ cần xem có hợp với khẩu vị của
anh ta hay không, cho nên lần đầu tiên em nhất định phải thể hiện cho thật tốt,
phải khiến anh ta cảm thấy em là cốc trà chanh, mùi hương quyến rũ, uống vào
khoan khoái, đem lại vị ngọt, vị chua man mát, tuyệt vời...”
Tôi cẩn thận ghi lại những bước chị dạy tôi, xem đi xem lại cho đến lúc thuộc
lòng thì thôi.
Trước tiên nói những lời âu yếm.
Chủ động hôn anh ta.
Giúp anh ta cởi áo.
Chị nói phải nhẹ nhàng, từ từ cởi áo anh ta, vuốt ve cơ thể anh ta.
Cần chủ động hưởng ứng.
Chị nói đàn ông không thích phụ nữ nằm thẳng đuỗn như xác chết trên giường. Chị
còn dạy cho tôi một tuyệt chiêu: tư thế đàn ông thích nhất là phụ nữ ngồi trên
người anh ta.
Kích thích vào thị giác và xúc giác... Lúc này, phụ nữ gọi tên đàn ông, bộc
bạch tâm tình, đàn ông sẽ hoàn toàn bị cuốn hút.
Mười giờ, Tiểu Cảnh dừng xe ở sân, mở cửa xe đỡ tôi xuống.
“Thiên Thiên, anh không tiễn em nữa nhé!”
Giọng nói của anh thật hay nhưng có lẽ sau này tôi không còn được nghe thấy
giọng nói ấy nữa.
“Xin lỗi!” Tôi nói. “Em chưa bao giờ yêu anh mà chỉ coi anh như anh trai. Bất
kể có chuyện gì xảy ra thì anh đừng buồn vì em, sau này chắc chắn anh sẽ gặp
được người con gái tốt hơn em.”
“Anh hiểu, anh không ngờ người em yêu chính là ông ấy... Mai anh sẽ đến đón
em.”
Tôi ngây người nhìn chiếc xe rời đi, càng lúc càng xa.
Mưa to khiến người tôi ướt sũng.
Hôm nay, từ lúc gặp đến khi chia tay, anh không hề nói tìm tôi có việc gì, tôi
cũng quên không hỏi, có lẽ anh muốn biết người tôi yêu là ai.
Chiếc xe dần mất hút, tôi hít một hơi thật sâu, vuốt nước trên mặt, bước vào
nhà.
Ngoài trời tăm tối, mù mịt còn trong phòng khách, những ánh đèn thủy tinh lại
lung linh, huyền ảo khiến tôi chói mắt.
Hàn Trạc Thần khoanh tay, nghiêng người tựa vào tường gần cửa ra vào. Hắn mặc
bộ đồ ngủ màu trắng, xem ra có vẻ vừa mới tắm xong, mái tóc ướt hơi rối trông
thật gợi cảm, cơ thể tỏa ra mùi thơm dịu, dễ chịu.
Trái tim tôi loạn nhịp.
“Tại sao đến giờ mới về?” Giọng hắn rõ ràng là không vui.
Tôi nắm chặt lấy cặp sách. Nếu không nắm chặt có lẽ tôi sẽ vứt nó xuống nền nhà
mất!
Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, ngọn lửa trong mắt hắn dần tắt, biến thành
ánh trăng dịu dàng sau những đám mây: “Không phải con lại bị nó vứt bỏ đấy
chứ?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cú