
n mặt mũi nào gặp người khác.”
Hắn nhìn môi tôi một lúc, hơi nhếch khóe miệng tươi cười. Phải nói thật rằng đã
lâu tôi không thấy hắn cười nên gần như quên mất nụ cười hiền từ của hắn như
thế nào. Bỗng hôm nay nhìn thấy, tim như đập nhanh hơn, hồi lâu mới bình thường
trở lại.
“Con không đi học thì buổi trưa ở nhà ăn cơm phải không?”
“Vâng.”
“Ta đến công ty một lúc rồi về ngay, con đợi ta về cùng ăn trưa.”
“Vâng.”
Không hề thờ ơ, không yêu, không hận, đơn giản chỉ là một bữa cơm, sao thấy xa
vời đến vậy. Tám năm sớm tối bên nhau bỗng trở nên xa cách như đã mấy đời rồi!
Hắn vừa đi khỏi, tôi liền gọi điện hỏi chị Thu có rảnh không. Chị nói mười một
giờ mới phải làm, bảo tôi đến quán, chị sẽ đến đó sớm hơn.
Hôm đó là thứ Ba, vẫn còn sớm nên quán rất vắng khách. Vừa bước vào tôi đã thấy
người yêu mới của Hàn Trạc Thần đang mắng một nữ nhân viên phục vụ. Nhân viên
đó khóc sướt mướt, bộ dạng khúm núm, viên quản lý ở cạnh đó mà chẳng dám nói
câu nào.
Cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ ngang ngược, tự cao tự đại, ngông cuồng vô lối,
mắng nhiếc những lời khó nghe. Nếu có thể được, tôi thực sự muốn kéo Hàn Trạc
Thần đến xem người yêu mới của hắn “ngây thơ” đến mức nào.
Tôi ngồi được một lúc thì chị Thu tới, tôi vẫy tay gọi: “Ở đây.”
Cô gái kia liếc nhìn tôi một cái rồi tiếp tục mắng cô nhân viên.
Chị Thu bước đến rồi ngồi xuống, hất hàm về phía cô ta, ra vẻ khó chịu nói:
“Loại con gái như vậy cậy được ông chủ yêu mến, lúc nào cũng tỏ vẻ như bà chủ,
thật hết chịu nổi.”
“Cô nhân viên ấy phạm lỗi gì mà bị mắng như vậy?!”
“Tâm trạng nó không tốt”, chị Thu cứ làm vẻ huyền bí, ghé sát tai tôi nói. “Từ
hôm em mặc chiếc váy của chị xông vào đó làm loạn thì ông bố của em không đến
đây nữa...”
Ông bố của tôi?!
Tôi cúi đầu uống nước chanh.
“Em coi, nó chỉ là một con điếm, còn tự cho mình là phượng hoàng.”
“Tại sao mọi người lại sợ cô ta?”
“Loại tiểu nhân như vậy không nên đắc tội, nhỡ ngày nào đấy nó nói xấu mình
trước mặt ông chủ thì e rằng mình phải cuốn gói ra đi.”
“Cứ phải làm việc ở đây sao? Đến nơi khác không được à?”
“Nơi khác đâu được như ở đây. Chị có một đứa bạn cũng đi nhảy ở hộp đêm, khách
có đủ loại, nhiều khi yêu cầu quá đáng, nói khiêu vũ thoát y cũng phải làm... Em
đúng là... sống trong nhung lụa đâu thể biết được mặt trái của xã hội này.”
Có lẽ là như vậy, Hàn Trạc Thần đã chăm sóc, bảo vệ tôi quá tốt, những việc tôi
không muốn làm hắn cũng không hề ép, tôi cần thứ gì hắn cũng không bao giờ từ
chối, còn chọn loại tốt nhất cho tôi.
Tôi lớn lên trong tình thương yêu của hắn, hưởng thụ sự bảo vệ của hắn không
chút áy náy nhưng chưa bao giờ cảm kích trước những việc hắn làm. Bây giờ nghĩ
lại mới thấy hắn vẫn chưa đến mức cạn tàu ráo máng.
“Ấy?” Chị Thu bắt đầu chú ý đến môi tôi, cười như nắc nẻ trông thật xấu, còn
nháy nháy mắt nói: “Môi em làm sao thế? Người yêu đẹp trai cuồng nhiệt quá
nhỉ?”
“Chị Thu, em thấy thần kinh của Hàn Trạc Thần có vấn đề.”
Chị Thu suýt nữa thì ngã khỏi ghế, ngồi vững rồi chị mới nghiêm túc nói: “Chị
nghĩ thần kinh của em có vấn đề thì đúng hơn.”
“Hôm qua tự nhiên hắn lại hôn em, còn nói với em rằng cho dù em hận hắn, hắn
vẫn muốn em ở bên cạnh hắn, thế là có ý gì?”
“Á!” Chị mở to mắt nhìn tôi nói. “Có phải nối lại “tình cũ” rồi không?”
“Cái gì? Nối lại “tình cũ”!!!”
Có đùa thì đừng đùa kiểu đó chứ! Khó khăn lắm tôi mới bước ra khỏi đau khổ từ
vụ thất tình.
Nhưng nghĩ lại nét biểu cảm và ánh mắt của hắn hôm qua, tôi lại thấy đáng nghi
ngờ. Lẽ nào Tiểu Cảnh đã kích động đến bản năng chiếm hữu của hắn, khiến hắn
phát hiện điểm đáng để yêu của tôi chăng?!
Tim tôi loạn nhịp hồi lâu rồi trở lại bình thường. Tôi sai lầm một lần là vì
ngây thơ, lại phạm sai lầm như thế thì thật ngu ngốc. Tôi quyết không tiếp tục
thứ tình yêu chắc chắn chỉ là bi kịch ấy, có chết cũng không chịu.
Người yêu mới của hắn hình như đã nghe thấy tiếng tôi, bước tới lườm chị Thu
một cái: “Thu, hôm nay không phải đến ca của cô sao?”
“Chị Ngải”, chị Thu đứng dậy rất lễ phép chào cô ta, “ca của em bắt đầu từ mười
một giờ, còn hai tiếng nữa.”
“Hai tiếng nữa mà không vào trong trang điểm đi, còn ở đây buôn chuyện hả?”
“Vâng... vâng!”
Gần hai tiếng nữa mà phải vào phòng trang điểm? Đấy là nguyên tắc gì thế!
Tôi giơ tay kéo chị Thu: “Còn hai tiếng nữa, chị vội cái gì!”
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi tỏ thái độ khinh bỉ,
nhếch mép: “Mày tưởng mày là ai chứ! Chẳng qua chỉ là đồ tiện nhân bị Thần vứt
bỏ mà thôi!”
Tôi nhấp một ngụm nước chanh để lấy giọng: “Cô tưởng ông ta yêu cô ư? Ông ta
chỉ chơi đùa với cô thôi, sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cô.”
Cô ta nhẫn nhịn, cố tỏ ra vẻ hạnh phúc: “Mày làm sao biết được anh ấy yêu tao
đến nhường nào!”
“Tôi đương nhiên là biết rồi! ông ta chắc chắn nói vào tai cô rằng cô là của
ông ta. Ông ta vuốt ve tóc cô, nhìn vào mắt cô mà nói rằng cô thánh thiện,
thuần khiết như một thiên thần... Đúng rồi, khi ôm cô, ông ta nhẹ nhàng gọi
“Thiên Thiên”, đúng không?”
Tôi vốn cố ý nói ra những lời đó để chọc g