
, đến lúc đó tôi phải đối mặt với hắn thế nào?!
Rồi sẽ mâu thuẫn đến đâu! Cho nên, tình yêu lạc lối giữa tôi và hắn kết thúc
như vậy là tốt nhất rồi!
Cuối cùng tôi cũng đợi được đến khi hết tiết, chỉ còn tiết học cuối cùng nữa
thôi. Bỗng có một nữ sinh xông vào lớp, hét lên: “Đẹp trai quá, thực sự là vô
cùng đẹp trai.”
Tôi đang đau đầu, nghe tiếng hét của cô ta càng thấy đau đầu hơn. Một loạt nữ
sinh và nam sinh hiếu kỳ lao ra ngoài, khi trở về thì nam sinh im lặng còn nữ
sinh hả hê trong lòng.
“Không biết đang đợi ai, chiếc xe đua cool đến vậy, đẹp trai đến vậy, cả một bó
tuy líp to như vậy...”
“Tôi đoán chắc là chờ cô Lý... Nghe nói cô ấy lại cưa được anh chàng mới.”
“Cô Lý mà cặp với anh ấy thì hơi già, tôi đoán chắc phải là hoa khôi trường
mình...”
“Đẹp trai quá đi mất!”
“Đợi tan học rồi, đi xem anh ấy đợi ai nhé!”
“...”
Tôi lại thay đổi một tư thế khác, tiếp tục ngủ.
Tan học, hầu hết nữ sinh mất tăm mất tích, chỉ còn lại mấy cô nàng thành tích
vượt trội là chẳng hề ngó nghiêng, tiếp tục làm bài tập. Tôi xoa bóp cánh tay
tê mỏi, cầm lấy chiếc cặp còn chưa mở ra, lững thững bước ra khỏi lớp.
Xem ra người con trai ấy có vẻ rất hấp dẫn, đám nữ sinh đứng chật hành lang,
vươn cổ nhòm ngó. Đương nhiên cũng có người đi ra ngoài mà ung dung tự tại như
tôi, nhưng... Không ai giống tôi, bước ra đến cửa thì trố mắt, há hốc miệng.
Quả thực rất đẹp trai.
Chiếc áo màu trắng ngà bắt mắt mà không quá phô trương, cặp kính chống nắng màu
xám nhạt khiến người ta có thể thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú. Anh cầm
một bó hoa tươi, hơi tựa vào chiếc xe đua màu trắng kiên nhẫn chờ đợi. Anh đứng
dưới ánh nắng mặt trời, hào quang tỏa ra khiến người ta chói mắt. Chắc chắn là
hình tượng hoàng tử trong Hồ thiên nga phiên bản mới: cao quý, lịch lãm, chân thành. Không
hiểu sao tôi lại liên tưởng đến một hình tượng khác: trầm tư, tao nhã, quyết
đoán...
Phản ứng tiếp theo của tôi là quay trở lại lớp học, mới nghĩ tới những ánh mắt
tò mò ngoài hành lang tôi đã lạnh toát cả sống lưng.
Nhưng có trốn chạy thì cũng quá muộn rồi, anh đã bước tới.
Tôi lau mồ hôi, cúi gằm mặt bước tới chỗ Tiểu Cảnh.
Tôi mới đi được một đoạn anh liền tới nghênh đón, cầm lấy chiếc cặp sách của
tôi, đặt bó hoa tuy líp thơm nức vào lòng tôi, chính xác là vào lòng tôi vì bó
hoa ấy quá lớn, tôi chỉ có thể ôm nó.
“Anh Tiểu Cảnh... sao anh lại ở đây?”
“Sau này anh sẽ là lái xe kiêm vệ sĩ của em.”
“Em... Chúng ta lên xe rồi nói vậy.”
Tôi như nghe thấy vô số nữ sinh đang oán thán ông trời không có mắt, anh chàng
đẹp trai như vậy mà lại bị một cô nữ sinh xấu như tôi chà đạp!
Một quán ăn Tây sang trọng, bản dương cầm Like rain, like
music du dương, trầm bổng bên tai tôi,
đầu tôi không còn đau nữa.
“Anh không nhận ra em nữa, em hôm nay và hôm qua như hai người khác biệt”, Tiểu
Cảnh nói.
“Hôm qua em uống say, có phải rất mất mặt không?”
Tỉnh rượu, nghĩ lại việc hôm qua, tôi thật không biết giấu mặt vào đâu. Mất mặt
nhất là lúc say níu kéo người con trai lại chính là Tiểu Cảnh. Việc này khiến
tôi tự trách mình cả ngày trời, thề rằng sẽ không động đến một giọt rượu nào
nữa.
“Có phải lại giận dỗi ông Hàn không? Hôm qua thái độ của em như cố ý chọc tức
ông ấy.”
“À, vâng...” Tôi không muốn bàn luận thêm về vấn đề này, cố ý hỏi: “Anh về lúc
nào thế?”
“Hai ngày trước, công ty có quá nhiều việc phải tìm hiểu. Hơn nữa, ông Hàn nói
dạo này không được khỏe. Anh định đợi cơ hội gây bất ngờ cho em, không ngờ hôm
qua lại được gặp em.”
Giọng nói của anh pha chút tiếng cười, nghe thật ấm áp. Đây là người bạn trai
lý tưởng của các cô gái, nhưng thật tiếc anh đến muộn rồi. Anh đã hoàn toàn
bước ra khỏi trái tim tôi.
Tôi đã kiên trì giữ tình cảm dành cho anh trong suốt tám năm nhưng lại mắc sai
lầm vào những tháng cuối cùng, đúng là trò đùa của tạo hóa.
Bàn tay anh vươn ra, nắm lấy bàn tay tôi đang cầm dao, đã lâu không có sự gần
gũi và thân mật nên tôi thấy ngượng ngùng.
“Anh Tiểu Cảnh...”
“Em có thể gọi anh là Cảnh được không?”
“Em vẫn thích gọi anh là anh.”
Anh dường như đã hiểu ý tôi nhưng vẫn hỏi: “Em làm bạn gái của anh nhé?”
“Không thể”, tôi do dự một lúc rồi nói, không muốn nói dối anh. “Xin lỗi! Trước
khi anh về em đã yêu người khác.”
Anh thu tay về, không nói gì hồi lâu. Tôi cúi mặt tiếp tục ăn bít tết. Tiếng
dao chạm vào đĩa nghe thật chói tai.
“Hai người sống với nhau tốt chứ?” Anh lại hỏi.
“Đã chia tay rồi! Anh ta không cần em nữa.”
Anh lại đưa tay ra, nắm chặt lấy tay tôi: “Vậy anh theo đuổi em được rồi...”
“Anh có thể đừng theo đuổi em không?”
Anh cười, bẹo má tôi, tâm trạng có vẻ như rất vui: “Thật ngại quá, theo đuổi em
thì không cần phải nhận được sự đồng ý của em đâu!”
“Dạ”, tôi cúi đầu, lí nhí trong miệng. “Em rất ngốc nghếch, mấy lời đường mật,
thề non hẹn biển, mấy trò lãng mạn đã khiến em si ngốc mà đâm đầu vào... Em chỉ
xin anh một điều, đừng theo đuổi em rồi lại vứt bỏ em.”
Anh không nhịn được mà phá lên cười, những người khách ở bàn bên cạnh nghe thấy
cũng phải c