
óc lại
đau nhức như muốn nổ tung...
Chị Thu từng nói uống rượu xong có thể ngủ một giấc thật ngon nhưng tôi không
thể ngủ được. Ngọn gió lạnh như cắt da cắt thịt thổi qua cửa kính vào trong xe,
tôi co người lại, bộ váy áo mỏng manh của chị Thu quả thật không che nổi. Một
chiếc áo được khoác lên người tôi, giúp tôi chống lại cái lạnh. Tôi nhận ra hơi
thở đó nhưng không dám mở mắt vì sợ khi mở mắt đó chỉ là ảo mộng.
Khi xe dừng lại, tôi vừa định ngồi dậy thì hai cánh tay mạnh mẽ bế bổng tôi
lên, đưa tôi ra khỏi xe. Đã lâu không được cuộn mình trong vòng tay ấm áp này,
tôi lưu luyến ôm lấy hắn, áp mặt vào người hắn giống như hồi nhỏ.
Cơ thể hắn như đờ ra một lúc, cánh tay đặt ở eo tôi rõ ràng ôm chặt hơn, rồi
hắn lẩm bẩm: “Phụ nữ... khi nằm trong lòng mình sẽ không bao giờ biết được thâm
tâm cô ấy đang nhớ về ai.”
Tim tôi thắt lại, nhói đau đến nỗi không thở nổi. Nhìn thấy bàn tay tứa máu của
hắn đang ôm lấy vai tôi, trái tim vốn đã nguội lạnh của tôi như được sưởi ấm.
Tôi nói: “Nếu... con nói với chú, người con nhớ là chú thì chú có tin không?”
Tôi không thấy rõ nét biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy hắn thở dài: “Nếu mười
mấy phút trước không nhìn thấy cảnh tượng ôm ấp nặng tình đến rơi lệ như vậy,
có lẽ tôi tin... Bây giờ, cô nói bất kỳ lời nào, tôi cũng không thể tin được
nữa...”
Tim tôi càng nhói đau. Nhưng tôi phải thừa nhận, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ
không tin.
Bước vào phòng, hắn đặt tôi lên sofa rồi đi lên tầng.
“Tại sao chú đối xử với con tàn nhẫn như vậy?” Câu hỏi này tôi muốn hỏi từ lâu,
kể cả không yêu, tại sao ngay cả tình thương cũng không còn nữa.
Tám năm rồi, hắn chưa bao giờ vứt tôi một mình ở sofa không chút quan tâm như
vậy.
“Cô thấy tôi tàn nhẫn sao? Tôi còn nhiều thủ đoạn tàn nhẫn hơn nữa, cô có muốn
nghe không?” Hắn đứng lại, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. “Tôi có thể
trói cô vào giường, hưởng thụ xong sẽ bán cô cho hộp đêm để cô hiểu được sự nhơ
nhớp của đám đàn ông. Tôi có thể tiêm thuốc phiện vào người cô để cô phải hận
tôi tới tận xương tủy mà vẫn phải quỳ xuống đất cầu xin tôi, tùy tôi lấy gì thì
lấy, làm gì thì làm... Tôi có vô số cách khiến cô sống dở chết dở, cô muốn thử
kiểu nào?”
“Những thứ đó cũng không tàn nhẫn bằng việc chú lấy tình cảm ra để đùa bỡn
con.” Tôi chồm dậy, chạy tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tại sao chú có thể khiến con yêu chú, hoàn toàn tin tưởng chú rồi nói với con
tất cả điều đó chỉ là giả dối?...”
“Cô cũng biết điều đó cơ đấy?” Hắn tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi lại gần hắn,
gào lên: “Tôi tưởng cô không biết đấy!!!”
Đầu óc mụ mị của tôi kịp tỉnh táo thì hắn đã đẩy tôi ra. “Thôi đi, loại con gái
như cô không bao giờ hiểu thế nào là tình yêu.”
Tôi với tay kéo hắn khi hắn chuẩn bị lên tầng như thể nắm lấy hy vọng cuối
cùng: “Chú không cần con là vì Tiểu Cảnh về rồi, là vì chú đã từng đồng ý trao
tặng con cho anh ấy, đúng không?”
“Hôm kia Cảnh mới về.” Hắn gạt tay tôi ra, mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.
“Tôi không cần cô chẳng liên quan gì đến Cảnh hay Diệp Thiên Vu, chỉ là vì tôi
không yêu cô nữa, không muốn cùng sống cô nữa!”
“Chú đã yêu cô gái hôm nay ư?”
Hắn “hừ” một tiếng lạnh lùng. “Tại sao cô không chịu nghĩ lại người con gái như
cô có chỗ nào đáng để người ta yêu chứ?”
Hắn ném cho tôi một câu khiến tim tôi lạnh buốt rồi đi thẳng lên tầng.
Hôm nay tôi mới hiểu thế nào là tuyệt tình. Tại sao hắn không thể nói: “Con là
người con gái tốt nhưng ta không thích hợp với con”, hoặc nói: “Ta đã không còn
cảm giác với con nữa rồi!”
Tôi ngồi thụp xuống, đầu gối tì sát vào lồng ngực, tim như ngừng đập. Vì hắn mà
tim tôi không còn đập nữa.
Một tình yêu không nên bắt đầu, cuối cùng cũng đã hạ màn, như vậy cũng tốt.
Cuộc sống thời cấp ba của tôi vốn bị người khác coi thường.
Giáo viên chủ nhiệm xếp tôi ngồi cuối lớp, mặc tôi muốn làm gì thì làm. Bạn bè
cùng lớp, cùng khóa cũng chẳng ai coi tôi ra gì.
Việc này cũng chẳng thể trách họ được, bởi trong mắt họ việc lên lớp luôn là số
một, tôi là kẻ ngoại đạo, thường xuyên trốn học, bỏ bê học hành, hay lui tới
hộp đêm, hoàn toàn là một nữ sinh xấu. Vì thế loại học sinh như tôi cả ngày
phải chịu đựng cơn đau đầu, chân tay rã rời, có nằm ườn ra bàn học cũng không
ai thèm quan tâm.
Tôi vốn định trốn học nhưng khi nghĩ trở về nhà, ở trong căn phòng trống trải,
tôi thà ngồi trên lớp nghe giáo viên giảng về lịch sử Trung Quốc huyền bí, kể
về vua chúa các đời bất nhân, tàn bạo, vì quyền lực, dục vọng mà giết hại lẫn
nhau như thế nào còn hơn. Không ngờ cứ nghe đi nghe lại như vậy, tôi bỗng tỉnh
ngộ. Những tháng ngày yêu thương ngọt ngào làm tôi say đắm, nửa tháng thất tình
làm tôi khổ đau. Khi đã say, đã đau đớn, tôi bắt đầu tỉnh ngộ, biết mình nên
làm gì, nên đối mặt với cái gì. Tôi ngộ ra một điều... Đã yêu rồi, được vui vẻ
rồi, thế là đủ!
Tình yêu của tôi vốn chỉ là hoa tươi chứ không phải kim cương... Kể cả hắn
không vứt bỏ tôi thì tôi sẽ thế nào đây?! Chìm đắm trong tình thơm rượu ngọt,
sớm muộn gì tôi cũng sẽ tỉnh ngộ