
óc quay cuồng, nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy cách căn
dặn ấy không giống với phong cách của quản lý mà là của Hàn Trạc Thần.
Tôi cầm chai rượu và ly rượu bước đi, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào phòng
riêng của Hàn Trạc Thần. Trong phòng không có nhiều người, ăn mặc rất lịch sự,
xem ra không giống với đám anh em trong xã hội đen.
Căn phòng bỗng trở nên im lặng, mọi người đều nhìn vị khách không mời mà tới,
ngoại trừ Hàn Trạc Thần đang cúi đầu rót rượu. Tôi đưa mắt lướt nhìn hết đám
đàn ông trong phòng, tuy nhìn không rõ lắm nhưng nhận thấy những gã đó đều
chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, ục à ục ịch khiến người ta nhìn thấy mà buồn
nôn. Có một gã trông có vẻ trẻ trung, khoảng hơn hai mươi tuổi. Tôi có cảm giác
anh ta rất hào hoa, lịch lãm trong bộ vest, trông có vẻ bắt mắt.
Tôi bước tới chỗ anh ta, nháy mắt với anh ta, cười lả lơi ngà ngà say. Không
biết là do đôi giày cao gót của chị Thu hay do tác dụng của men rượu, tôi bỗng
hụt chân, ngã nhào, may mà có người phản ứng kịp thời, vội vàng đỡ lấy tôi.
“Cảm ơn!” Khoảng cách rất gần nên tôi có thể nhìn rõ vẻ ngoài của anh ta, trông
không đến nỗi nào, da trắng, mắt sáng, mũi cao, môi ửng hồng, phong thái như
chàng hoàng tử được cưng chiều. Nói tóm lại, đó là một bạch mã hoàng tử rất điển
trai!
Lúc tôi nhìn anh ta thì anh ta cũng nhìn lại tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Anh ta vẫn rất lịch sự, giữ chút khoảng cách, hơi thả lỏng cánh tay giữ eo tôi.
“Tiểu thư, có lẽ cô vào nhầm phòng rồi.”
“Đâu có...” Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta rồi nhìn ra sau thấy Hàn
Trạc Thần, không biết tại sao lúc đó tôi lại nhìn hắn rõ đến vậy.
Lần này vẫn không bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ thấy rượu trong ly của hắn sóng sánh
nên tôi thấy trong lòng rất thoải mái, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Một mình
tôi uống rượu rất buồn, anh có thể uống cùng tôi không?”
“Rất xin lỗi, tôi còn có việc...”
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi ngồi xuống cạnh anh ta, học kiểu gợi cảm của
người con gái phía đối diện, tạo dáng ngồi cho đẹp.
“Không sao, tôi có thời gian... Tôi đợi anh.”
Một gã đàn ông trông háo sắc nhìn tôi từ đầu đến chân, dừng lại ở cặp đùi thon
thả của tôi rất lâu. Gã cười nói: “Cậu này trông khôi ngô, tuấn tú, quả là có
hồng phúc, người con gái xinh đẹp hút hồn như vậy cũng chủ động với cậu...”
“Có lẽ cô ấy say rồi!” Chàng thanh niên vẫn có chừng mực, ung dung ngồi bên
cạnh tôi, không hề đuổi tôi đi, chỉ làm như không thấy tôi mà thôi!
Họ vẫn tiếp tục nói chuyện, những vấn đề về kinh tế, chính trị mà tôi không
hiểu nổi. Chẳng ai quan tâm đến tôi, tôi xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, tự rót
rượu rồi uống cạn một hơi. Cùng là rượu mà sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
XO và bia hoàn toàn không giống nhau, uống XO vào mà cứ như dao cứa từ cổ đến
tận dạ dày, họng rát bỏng như có lửa đốt. Tôi cố nhịn ho, trông chẳng ra thể
thống gì. Anh chàng đẹp trai đang nói chuyện rất say sưa bỗng giơ tay ra trước
mặt tôi, đưa cho tôi một tờ giấy ăn rồi lại tiếp tục nói chuyện với người khác.
Tôi còn chẳng nói được lời cảm ơn, chỉ muốn tìm một cốc nước lọc. Trên bàn toàn
là rượu.
“Đi lấy một cốc nước đá!” Là giọng lạnh nhạt của Hàn Trạc Thần. Vệ sĩ đứng sau
hắn đáp lời rồi rảo bước ra ngoài.
Cốc nước đá được mang tới rất nhanh, tôi uống một ngụm lớn, cuối cùng cũng nén
được cơn ho. cầm cốc nước lạnh trong tay, tôi lại nhớ đến câu nói của hắn: “Con
không cần nói ra ta cũng có thể hiểu con cần gì, muốn gì...”
Sống mũi tôi cay cay, con tim tan nát sắt lại. Nhưng ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi
cạnh hắn, tim tôi lại tan ra.
“Mới tìm thấy người thay thế mới à? Chúc mừng nhé!” Mặc dù đầu tôi nặng trĩu,
giọng nói có chút mơ hồ nhưng tôi vẫn cố cười. “Trước khi chơi, hãy nói rõ
nguyên tắc, đừng lừa gạt tình cảm của người ta.”
Cô gái do dự nhìn Hàn Trạc Thần, có vẻ như muốn hắn giải thích, cô ta nói:
“Không phải thế chứ! Người em yêu là anh mà!”
Nhưng Hàn Trạc Thần chẳng hề đoái hoài đến cô ta, lạnh lùng nói với tôi: “Con
uống say rồi! Để ta cho người đưa con về!”
“Tôi không say, tôi không về!” Tôi ngoắc lấy tay anh chàng đẹp trai, tựa người
vào vai anh ta. “Tối nay tôi muốn ở với anh ấy...”
Rắc! Một tiếng giòn tan, chiếc ly trong tay Hàn Trạc Thần vỡ ra, mảnh thủy tinh
cắm vào lòng bàn tay hắn, rượu vang đỏ hòa lẫn với máu chảy xuống bàn.
Người con gái bên cạnh hắn hoảng hốt, lúng túng giúp hắn lau vết máu trên tay,
không biết là cố tình hay vô tình mà cô ta trừng mắt nhìn tôi một cái. Mọi
người vẫn như đang chìm đắm trong sự cám dỗ của tửu sắc thì anh chàng đẹp trai
nhanh chóng nhận ra sự khác thường bên cạnh mình, cúi đầu nhìn người tựa vào
anh ta rồi lại nhìn sắc mặt của Hàn Trạc Thần, nhẹ nhàng rút cánh tay ra.
“Anh chàng đẹp trai...” Tôi vẫn cố chấp giữ chặt cánh tay anh ta, tươi cười,
nháy mắt với anh ta. “Còn chưa biết phải xưng hô với anh thế nào?”
“Tôi họ Mục... hãy gọi tôi là Mục Cảnh.”
“Ồ... tên rất hay...”
Tôi thuận miệng nói một câu nịnh nọt, vừa mới định nâng ly rượu thì các dây
thần kinh trong đầu bị rượu làm cho tê dại