
bỗng bừng tỉnh, đầu không còn quay
cuồng nữa.
“Anh nói gì cơ? Anh là Mục Cảnh?”
Cảnh!
Là Tiểu Cảnh ư???
Tôi không dám tin, quay ra nhìn Hàn Trạc Thần. Hắn nhìn tôi, tay càng nắm chặt
hơn, những mảnh thủy tinh vẫn còn găm trong tay hắn...
“Đưa tiểu thư về.”
Khi nhìn thấy vệ sĩ rảo bước đến bên, tôi vội tóm lấy cánh tay Tiểu Cảnh: “Anh
Tiểu Cảnh... là em...”
Vệ sĩ kéo cánh tay tôi, lôi tôi đứng dậy khỏi sofa. Tôi vẫn nắm chắc lấy tay áo
Tiểu Cảnh, không chịu thả ra, với gọi: “Anh Tiểu Cảnh, em là cô bé trong cô nhi
viện, anh còn nhớ em không?... Anh đã chăm sóc em hai năm...”
“Thiên Thiên!” Cuối cùng Tiểu Cảnh cũng bừng tỉnh sau giây phút ngây dại, lao
đến nắm lấy cánh tay còn lại của tôi. “Em là Thiên Thiên?”
Mọi người trong phòng há hốc miệng nhìn chúng tôi, có lẽ cảnh tượng ấy khiến họ
liên tưởng đến chuyện người con gái rơi vào chốn bụi trần gặp lại người trong
mộng xa cách đã lâu.
Nhìn thấy tôi gật đầu, Tiểu Cảnh liền nắm lấy tay của vệ sĩ: “Thả cô ấy ra!”
Vệ sĩ hướng mắt nhìn Hàn Trạc Thần, bỏ tay ra, lùi về phía sau.
“Thiên Thiên!” Tiểu Cảnh vuốt mái tóc hơi ướt rồi vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của
tôi. Lần này ánh mắt anh không lộ vẻ kinh ngạc nữa mà tự trách mình: “Xin lỗi,
anh về muộn rồi, chắc em đã phải chịu nhiều oan ức.”
Cô đơn, tuyệt vọng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tôi như tìm lại được
người thân xa cách đã lâu, vội sà vào lòng anh, khóc thút thít: “Tiểu Cảnh, em
cứ nghĩ anh không về nữa, em cứ nghĩ đời này sẽ không còn gặp anh nữa...”
“Là anh không tốt!” Anh ôm chặt tôi, giọng đầy hối hận. “Anh về rồi đây, sau
này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em bị bất kỳ ai bắt nạt nữa!”
Nghe thấy những lời này, cuối cùng tôi không kìm nén nổi nỗi khổ vì chờ đợi
trong suốt tám năm, trái tim tan vỡ bấy lâu biến thành nước mắt thấm ướt lồng
ngực ấm áp của anh: “Cuối cùng anh cũng trở về...”
Tám năm đã trôi qua nhưng anh không hề thay đổi, vẫn nhẹ nhàng, ấm áp như trước
đây, toàn tâm toàn ý bảo vệ tôi, lúc tôi bị tổn thương nhất anh đã cho tôi một
vòng tay ấm áp, một chỗ dựa.
Anh nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Sao em lại ở đây? Anh
nghe nói em sống rất tốt...”
“Em...” Tôi còn chưa biết phải giải thích ra sao.
Hàn Trạc Thần bỗng lôi tôi ra khỏi lòng Tiểu Cảnh. “Thân mật quá nhỉ? Thân mật
đủ rồi thì cùng ta về nhà, ngày mai còn phải đi học.”
“Thả con ra.” Tôi đánh hắn, đẩy hắn nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi,
không hề buông lỏng.
“Việc của con không cần chú phải lo.”
Hắn cắn răng nói: “Con tưởng ta muốn lo cho con sao? Ta không muốn người khác
nghĩ rằng ta bán con gái mình vào hộp đêm để tiếp khách... Ngang ngược cũng vừa
phải thôi, theo ta về nhà, đừng có làm mất mặt ta nữa...”
Nghe thấy những lời của Hàn Trạc Thần, Tiểu Cảnh thở phào, nhìn tôi nở nụ cười
hiền từ: “Muộn rồi, em về nhà đi, ngày mai anh sẽ đến tìm em.”
“Vậy em sẽ đợi anh...”
Hàn Trạc Thần ấn tôi vào trong xe, không nói thêm câu gì, tôi cũng không muốn
nói gì. Trong không gian chật hẹp là sự im lặng và ngượng ngịu. Khi nhìn hắn
châm thuốc, tôi mới phát hiện lòng bàn tay hắn đẫm máu, găm đầy mảnh vụn thủy
tinh, nhuốm màu rượu vang đỏ. Nghĩ đến cảm giác vết thương bị ngâm trong rượu,
bất giác tôi nắn nắn lòng bàn tay mình mà thấy đau như bị kim châm.
Tôi hận hắn nhưng càng hận càng yêu.
Tôi định lấy giấy ăn trong túi ra đưa cho hắn nhưng chợt nhận ra tôi đang mặc
đồ của chị Thu, đành nói: “Tay của chú... có
cần đến bệnh viện để xử lý vết thương không?”
“Không cần!”
“Vậy để con giúp chú lấy mảnh thủy tinh ra.”
“Không cần!”
Tôi quay mặt đi, không muốn quan tâm tới hắn nữa nhưng được một lúc tôi lại
không kiềm chế được mà lén nhìn vết thương trong lòng bàn tay hắn, lí nhí: “Sẽ
nhiễm trùng mất, để con giúp chú!”
Không thấy hắn nói gì, tôi nhích gần hắn hơn, bật đèn trong xe, cẩn thận lấy ra
những mảnh thủy tinh lớn. Vẫn còn những mảnh nhỏ, tôi thử lấy ra mấy lần đều
không được, lại không dám mạnh tay vì sợ làm hắn đau. Tôi căng thẳng đến toát
mức mồ hôi. Sau đó, vì quá sốt ruột, tôi cúi xuống, định dùng miệng hút ra.
Ai ngờ tôi vừa định hút, hắn bỗng rút tay ra. Hắn tự hút mấy cái rồi nhổ máu
tươi ra ngoài cửa xe, không nói gì.
Ánh đèn đường vụt qua khiến khuôn mặt hắn lúc sáng, lúc tối, tôi thoáng thấy
lông mày hắn chau lại, điếu thuốc trong tay bị cong queo đến biến dạng. Hắn
không muốn hút thuốc nữa, tôi có thể nhận ra tâm trạng hắn đang tệ đến mức nào.
Được một lúc, hắn vứt điếu thuốc, nói với giọng châm biếm: “Cảnh tượng lâu ngày
gặp lại vô cùng cảm động đấy!”
“Nhưng cũng không hề làm cho người lạnh lùng, vô tình, lòng dạ sắt đá như chú
cảm động.”
Hắn quay đầu nhìn tôi, nói có vẻ châm biếm hơn: “Nếu Cảnh biết nửa tháng trước
cô còn muốn lên giường với tôi, không biết có cảm động vì cảnh tượng đó
không...”
Tôi
không nói gì.
Bao nhiêu đèn, bao nhiêu sao cũng không soi sáng được màn đêm.
Bao nhiêu lời, bao nhiêu lệ cũng không cứu vãn được tình yêu đã chết.
Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, rất muốn thư giãn một lúc nhưng đầu