
ảm giác ươn ướt, cảm xúc tươi đẹp mà có chút bồi hồi, nhung nhớ. Liệu
có ai quy định con gái không được chủ động hôn con trai? Hình như là không.
Tôi nhắm thẳng mục tiêu, nhanh chóng lao đến, hôn mạnh lên môi hắn. Tôi tính
toán tốc độ không chuẩn xác nên môi và răng va đập vào nhau, nhưng không để hắn
kịp phản ứng, tôi bất chấp cảm giác đau, hôn cuồng nhiệt, dùng lưỡi bậy mở hàm
răng đang đóng kín của hắn, trượt sâu vào... liếm mạnh chiếc lưỡi cứng đờ của
hắn.
Môi hắn thật mềm, còn có chút hương dịu ngọt, thật dễ chịu. Hôn đủ rồi, tôi
đang định nhổm dậy thì hắn ôm lấy eo tôi, lật người, ép lên người tôi.
“Kỹ thuật hôn của con thực sự ta không dám khen.” Hắn day nhẹ đôi môi sưng đỏ,
lau chút nước bọt trên môi. “Xem ra ta phải dạy cho con mới được...”
Nói xong, hắn ép môi lên vành môi đang cong lên vì giận dỗi của tôi. Lần này
hoàn toàn không có khúc dạo đầu nhẹ nhàng mà là nụ hôn cuồng nhiệt, nồng nàn. Nụ
hôn ấy khiến máu tôi sục sôi. Thậm chí hắn không cho tôi cơ hội hít thở, hôn
mãi cho đến khi trước mắt tôi trời đất trở nên u ám, bộ não bị thiếu oxy trầm
trọng, tôi không thể đẩy hắn ra, liên tục vỗ vỗ ngực thở dốc.
Sau đó, tôi gối đầu lên cánh tay hắn, ngửi hương thơm trên cơ thể hắn dưới ánh
nắng vàng ấm áp, chìm vào giấc mộng. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh
lại thấy hắn đang nhìn tôi, đôi mắt ánh lên ráng chiều, sắc đỏ của ánh tà dương
và hoa loa kèn nhện đỏ, vô cùng nồng nàn.
Chúng tôi nằm nói chuyện trong lùm hoa, nói chuyện đến khi sao giăng đầy trời,
bỗng một vệt sao băng vụt qua.
Giống như nước mắt đau thương của bố mẹ tôi. Tim tôi nhói đau nhưng tôi vẫn cố
chấp vùi đầu vào ngực hắn, thầm nhủ: Chỉ là một tình yêu ngắn ngủi, tạm thời
thôi...
an";��2lr�y���ckground:white;mso-ansi-language:FR;mso-bidi-language:AR-SA
“Con cười cái gì?”
“Không có gì, con thấy thái độ của chú giống như một đứa trẻ đang giận dỗi với
cha mình vậy!” Nói xong, tôi nhận thấy những lời ấy không ổn liền chữa lại:
“Xin lỗi, con không có ý gì cả!”
“Không sao!” Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Ông ấy là bố ta!” “Con
có đói không? Ta đưa con đi ăn.”
“Vâng!”
Tôi đứng dậy, gạt những cọng cỏ bám trên người, khi cúi đầu nhìn hắn thì thấy
hắn đang xoa bóp cánh tay. Tôi mới nhớ ra mình đã độc chiếm cánh tay hắn cả một
buổi chiều, lòng xáo trộn nhiều thứ cảm xúc...
Hắn đưa tôi đến tiệm bánh ngọt, mua một miếng bánh ga tô lớn để cùng ăn. Ăn
được một nửa thì hắn hỏi: “Tại sao con lại thích thứ đồ khó ăn như vậy?”
“Con ghét nhất món này nhưng ngày nào chú cũng muốn con ăn.”
Sau đó, chúng tôi nhìn nhau, cười gượng gạo rồi cùng đẩy miếng bánh thừa sang
một bên. Hắn đưa tay quệt lớp kem dính trên miệng tôi, trước đây hắn vẫn thường
làm như vậy nên tôi không thấy có cảm giác đặc biệt nào. Nhưng hôm nay tôi bỗng
thấy môi mình tê tê.
“Vậy con thích ăn gì nhất?” Hắn hỏi.
“Con...” Tôi nhấp một ngụm nước đào mật ong, nghĩ ngợi. “Con
thích chú nấu cơm cho con.”
“Con thật biết thưởng thức đấy!”
Hắn vội vã kéo tôi về nhà, tự xuống bếp làm cho tôi một đĩa cơm rang trứng thơm
phức. Đó là món ngon nhất từ trước tới giờ tôi được ăn, tôi không để sót một
hạt cơm nào.
Hắn ngồi cạnh, chăm chú nhìn tôi ăn.
“Ngon không?”
“Đây là món ngon nhất từ trước tới giờ con mới được ăn, không ngờ chú còn biết
nấu cơm...”
“Lúc còn nhỏ, bố ta cả ngày ở ngoài đánh bạc, mẹ ta thì đến công trường làm
việc từ sáng sớm, không có thời gian chăm sóc ta nên ta phải tự làm để ăn...”
“Không phải ngày nào chú cũng ăn món này đấy chứ?”
“Ta chỉ biết làm mỗi món này, phải trải qua nhiều thất bại mới làm được như vậy
đấy! Nếu con thích thì ngày nào ta cũng làm cho con ăn.”
“Không cần đâu ạ!” Tôi liếm chiếc đũa với mùi hương còn sót lại. “Những thứ
tuyệt vời chỉ cần được hưởng thụ một lần là đủ rồi!”
“Ừm...” Hắn ôm tôi vào lòng, áp môi vào tai tôi nói: “Đến bao giờ con mới cho
ta hưởng thụ thứ tuyệt vời đây?”
“Chú muốn cái gì?”
“Con nói thử xem.” Tay hắn từ vai lướt xuống
đùi tôi, chầm chậm vuốt ve. “Cho ta thử một lần thôi, ta đợi ngày này lâu lắm
rồi...”
“Con...” Những cái vuốt ve nhẹ nhàng của hắn khiến đầu gối tôi mềm nhũn, dần
dần toàn thân cũng được thư giãn, đành bất lực nằm gọn trong lòng hắn.
“Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật thứ mười tám của con rồi, có muốn ta dành
cho con một sinh nhật khó quên nhất để chúc mừng con trở thành người lớn
không?”
“Trở thành người lớn”, hắn đặc biệt nhấn mạnh bốn từ này, tôi có ngốc đến mấy
cũng hiểu những từ đó có nghĩa gì.
Mặc dù trong lòng tôi có chút mong đợi nhưng miệng vẫn nói: “Không được!”
“Khi con gái nói không được thì ngụ ý là được...”
Nằm trên giường hồi tưởng lại ngày hôm đó, tôi lại cười thẹn thùng. Tình yêu là
gì nhỉ? Những người chưa từng trải sẽ không hiểu được cảm giác thần hồn điên
đảo là thế nào.
Đến sinh nhật thứ mười tám của tôi, quả thật hắn đã khiến tôi có một sinh nhật
khó quên nhất trong đời...
Hôm đó, trời xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ trôi.
Hắn đưa tôi đến trước cửa nhà giáo viên dạy dương cầm, bịn rịn không nỡ rời,
thơm tôi