
t.
Tôi bị An Dĩ Phong kéo vào phòng bệnh. Tôi đứng tựa cửa, không dám nói câu nào
vì sợ một khi mở miệng, tôi sẽ nói ra những lời không nên nói. Mười mấy ngày
không gặp, chỉ mới nhìn hắn thôi, tim tôi đã đau nhói.
Sắc mặt của hắn rất tệ, người cũng gầy đi nhiều, vẻ mặt u sầu khiến người khác
chỉ muốn đến vỗ về, an ủi.
“Thiên Thiên...”
Đã lâu tôi không nghe thấy hắn gọi tên tôi, tôi không thể kháng cự được nữa vì
tất cả dũng khí đều đã tiêu tan sau mười mấy ngày nhớ nhung.
“Ta yêu con!” Hắn dang tay hướng về phía tôi. “Kết cục tốt đẹp mà con muốn là
gì? Chỉ cần nói ra, ta nhất định sẽ làm được.”
“Con muốn... con muốn ở bên cạnh chú, mãi mãi không bao giờ xa.”
“Được!”
Tôi chạy đến, ôm chầm lấy hắn, không biết hắn có đau hay không nữa. Tôi biết
mình đã sai nhưng tôi yêu hắn, tôi không thể kháng cự nổi sự kiên trì và kiên
quyết của hắn. Vậy thì cứ yêu thôi, dùng cả đời để yêu, sống không xa cách,
chết cũng không hề cách xa.
Nếu ai đó hỏi tôi cảm thấy lúc nào là vui nhất, tôi sẽ không do dự mà trả lời:
Lúc mười bảy tuổi. Người đàn ông rất quyến rũ đã đem đến cho tôi một ký ức màu
hồng.
Phòng bệnh không có chút lãng mạn nào nhưng chúng tôi đã bên nhau ba tháng. Có
lúc hắn im lặng đọc tài liệu còn tôi đọc báo, bất chợt cùng ngẩng đầu nhìn nhau
cười. Có lúc nửa đêm tôi chợt tỉnh, mở mắt nhìn thấy hắn đang ngủ rất say, nhẹ
nhàng đưa tay chạm vào tay hắn. Hắn chợt mở mắt, nắm lấy tay tôi đang định rụt
lại. Có lúc tắt đèn, chúng tôi nằm trên giường nói chuyện, tôi kể cho hắn nghe
chuyện ở trường còn hắn kể cho tôi nghe chuyện gia nhập xã hội đen. Tuy là hai
thế giới không thể dung hòa nhưng chúng tôi vẫn chăm chú lắng nghe rồi nhớ từng
chuyện của nhau. Có lúc chúng tôi cùng ăn một quả táo hay một quả chuối, thậm
chí cùng ăn một bát cơm nhưng hắn kiên quyết không chịu ăn một miếng lê1 nào tôi gọt. Có lúc hắn như đứa trẻ con nằng nặc đòi
tôi phải ngủ trên giường bệnh với hắn và nói rằng rất muốn ôm tôi ngủ, nhưng
tôi chỉ vứt gối cho hắn để hắn coi gối là tôi. Có lúc tôi trở mình khi ngủ,
chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm tuột mấy cúc, đến sáng tôi tỉnh dậy, hắn rất
nghiêm khắc nói: “Đi mua mấy bộ áo ngủ khác, loại không có cúc ấy.”
Tôi đi mua mấy bộ áo ngủ không có cúc nhưng ngày hôm sau hắn lại có vẻ giận dữ
nói: “Đi mua mấy bộ cổ cao một chút.”
Tôi lại ngoan ngoãn đi mua mấy bộ áo kín mít, trở về hỏi hắn đã thấy hài lòng
chưa thì hắn mỉm cười có vẻ nịnh nọt tôi, nói: “Thiên Thiên, lúc ngủ con không
mặc gì có được không?”
Tôi cúi đầu, mỉm cười.
Ngày xuất viện, hắn nói sẽ “hẹn hò” với tôi.
Tôi biết rõ chỉ có những đôi tình nhân mới “hẹn hò”, nhưng tôi đã đồng ý.
Ngày đó, hắn đưa tôi đi xem cả rừng hoa loa kèn nhện đỏ rực như một rừng lửa. Chúng
tôi đứng giữa rừng hoa, hắn kể về một tình yêu đẹp nhưng thê lương của thần Hoa
và thần Lá tuy được sinh cùng cành nhưng không bao giờ gặp được nhau.
Sau đó, hắn hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi, ngắt một sợi loa kèn nhện
đỏ lồng vào ngón áp út của tôi. “Nếu đây là chiếc nhẫn cưới ta tặng cho con,
con có đồng ý từ giờ phút này sẽ là vợ ta không?”
Sợi loa kèn nhện đỏ trên tay tôi được ánh nắng mặt trời chiếu rọi càng thêm đỏ
thắm.
Tôi nói thật to: “Có!”
“Con dễ dàng chấp nhận vậy sao?” Hắn cười khanh khách. “Con không muốn có một
chiếc nhẫn kim cương thật đẹp, một bữa tiệc thật lớn và giấy đăng ký kết hôn
sao?”
“Chú có thể cho con những thứ đó không?” Tôi giơ cao tay để nắng vàng nhuộm màu
lên sợi loa kèn nhện đỏ. “Con biết chú không thể, cho nên... thế này là đủ
rồi!”
Hắn yêu tôi, vậy là đủ rồi!
Sau đó, sợi loa kèn nhện đỏ khô rất nhanh nhưng tôi không nỡ vứt, cẩn thận cất
vào chiếc hộp xinh xắn.
Một lần, hắn nhìn thấy sợi loa kèn nhện đỏ cất trong chiếc hộp ở ngăn bàn của
tôi thì có chút ngậm ngùi nói: “Ta đã nhầm rồi! Thứ tượng trưng cho tình yêu
vĩnh hằng chỉ có thể là kim cương mà thôi!”
Thực ra tôi chỉ thích loa kèn nhện đỏ, chỉ cần được yêu, chỉ cần có một ký ức
tươi đẹp, không bao giờ gặp được nhau thì đã sao chứ?
Tôi đã bị chìm trong tình yêu sâu đậm của hắn. Khi hắn nâng cằm tôi lên, tôi
vội nhắm mắt lại. Nhưng đợi rất lâu vẫn không cảm thấy hơi ấm của đôi môi.
Tôi tò mò mở mắt thì nhìn thấy nụ cười vô cùng nham hiểm của hắn.
“Thích ta hôn con ư?”
“Chú...” Đúng là thích nhưng những lời như vậy quả thực tôi không dám nói ra.
“Không thích thì thôi vậy, ta không ép con.” Hắn có chút thất vọng, ngồi xuống
đất, trải chiếc áo khoác ra, từ từ ngả người xuống. Tôi ngồi xuống gần đó, tì
hai khuỷu tay lên người hắn, nói nhỏ: “Cũng không phải là không thích...”
“Vậy thích à?” Hắn nở nụ cười sung sướng, nhắm mắt lại, có vẻ rất mệt mỏi nói:
“Ta hơi mệt, chẳng có chút hứng thú nào, để hôm khác hẵng hay nhé!”
Tôi trợn tròn mắt, chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy tay chân vô cùng
ngứa ngáy.
Ánh mặt trời rọi qua những chùm hoa khiến ánh nắng trở nên êm dịu, dễ chịu. Khuôn
mặt hắn hiện lên sắc đỏ của bóng hoa và lấm tấm nắng vàng đầy mê hoặc. Đặc biệt
là đôi môi hắn, hơi cong lên, mọng đỏ.
Tôi nhớ lại c