
đến mức nào!
Hàn Trạc Thần có vẻ hiểu ông ta nên nói tiếp: “Loạn luân phải không?”
“Tại sao đến cả việc như vậy anh cũng làm được?”
“Loạn luân thì đã làm sao? ông muốn phạt tù hay bắn chết?!”
“Anh...”
Cảnh sát Vu tức đến mức không nói nên lời, quay ngoắt người đi mất.
Tôi giúp Hàn Trạc Thần mặc áo, cài từng chiếc cúc rồi đỡ hắn nằm xuống. “Tại
sao chú không bảo con không phải là con gái chú?”
“Tại sao ta phải nói cho ông ta biết?”
Tôi mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy hắn như một đứa trẻ bất cần đời.
Tôi nhặt đồ dưới đất lên. “Đều là những thứ bổ dưỡng, hình như ông ta đến thăm
chú.”
“Đem vứt đi!”
Tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì hắn gọi tôi lại: “Vứt đi thì lãng phí quá,
đưa ta xem là những thức uống bổ dưỡng gì, có bổ máu không?”
Tôi không nhịn được cười: “Có!”
“Con cười cái gì?”
“Không có gì, con thấy thái độ của chú giống như một đứa trẻ đang giận dỗi với
cha mình vậy!” Nói xong, tôi nhận thấy những lời ấy không ổn liền chữa lại:
“Xin lỗi, con không có ý gì cả!”
“Không sao!” Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Ông ấy là bố ta!” “Sao
cơ ạ?”
Tôi không thể tin nổi một cảnh sát lại nuôi một đứa con trai là trùm xã hội
đen.
“Sao hai người chẳng giống nhau chút nào?”
“Ông ấy là bố dượng của ta. Bố đẻ ta mất khi ta chưa tròn mười tuổi, ông ấy là
người tốt, coi ta như con đẻ nên mẹ ta rất yêu ông ấy, luôn bảo ta phải trở
thành một người tốt như ông ấy, không nên như bố đẻ của ta, chỉ biết uống rượu,
cờ bạc.”
“Cho nên ước mơ của chú là trở thành cảnh sát?”
“Chắc con không tin được ta từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời, học
hành chăm chỉ, cho đến năm lớp mười một vẫn luôn nằm trong ba người đứng đầu
lớp, chuyện thi vào học viện Cảnh sát đối với ta vốn chẳng khó khăn gì.”
“Chú học giỏi vậy ư?” Quả thật tôi không tin được! Nhưng nghĩ kỹ lại, người
luôn suy nghĩ kỹ càng, chu đáo mọi việc như Hàn Trạc Thần, chắc thành tích học
tập cũng không tệ.
Tôi ngồi cạnh hắn, im lặng nghe hắn nói.
“Nếu lúc ta ở lớp tự học buổi tối về không gặp cảnh đại ca bị người khác chém
thì có lẽ ta đã là một cảnh sát rồi! Con người không thể đi nhầm đường, chỉ cần
sai một bước thì không thể quay lại được nữa!”
“Trong xã hội đen không ai biết lai lịch của chú? Không ai biết bố chú là cảnh
sát?”
“Trước đây đại ca từng hỏi người nhà ta làm gì, ta nói cha ta là một kẻ cờ bạc
bị người ta đánh chết, còn mẹ ta đi bước nữa, ta và bố dượng không hợp nhau nên
cắt đứt quan hệ. Anh ấy không hỏi nữa, tin ta không bao giờ nói dối anh ấy nên
khi phát hiện bố dượng ta là cảnh sát, suýt nữa anh ấy bắn chết ta.”
Tôi đã hiểu, hóa ra hai chuyện khác nhau mà chị Thu từng kể đều là thật. “Con
nghe nói hai người thực sự cắt đứt quan hệ cũng chỉ vì việc này phải không?”
“Đúng vậy! Đại ca nói ta hãy biến khỏi tầm mắt của anh ấy, nếu để anh ấy nhìn
thấy thì sẽ đánh chết ta luôn! Ta đã nhiều lần định giải thích nhưng anh ấy
không cho ta cơ hội. Cuối cùng, anh ấy gọi điện nói là muốn gặp ta. Anh ấy bảo
nếu còn muốn là anh em thì không đem theo thuộc hạ, không đem theo vũ khí,
giống như trước đây từng cùng nhau uống rượu... Không đem theo thuộc hạ, không
đem theo vũ khí đối với những người như ta là việc làm khá mạo hiểm, không biết
có bao nhiêu kẻ muốn nắm lấy cơ hội này. Một khi kẻ khác biết được, nhất định
ta sẽ mất mạng. Hơn nữa, ta vốn không biết điều gì đang đợi ta, có thể là một
cạm bẫy, anh ấy có thể muốn giết ta.”
“Nhưng chú đã không đem người theo.”
“Ừ! Ta cũng không hề nói cho An Dĩ Phong biết. Cho dù đại ca muốn giết hay muốn
hòa giải ta cũng hy vọng anh ấy biết rằng ta coi anh ấy như một người anh, từ
trước đến giờ vẫn là như vậy! Ta đã lừa anh ấy nhưng chưa bao giờ bán đứng anh
ấy...”
Hắn điều chỉnh tư thế, tay bất giác đút vào túi, phát hiện thấy không có gì,
thở dài rồi nói tiếp: “Ta chỉ chậm một bước, chậm một bước thôi... Ta đứng ở
tầng dưới cũng nghe rõ từng từ: “Hàn Trạc Thần, mày từng cứu mạng tao, muốn lấy
mạng tao thì tao chẳng quan tâm nhưng sao mày lại lừa tao...” Hôm đó thực sự ta
rất muốn lên trên đó, muốn nói với anh ấy rằng ta không hề bán đứng anh ấy, kể
cả khi cùng anh ấy bị người khác đánh chết thì chí ít cũng để anh ấy biết rằng
anh ấy có thể vì ta mà liều mạng thì ta cũng có thể! Nhưng tiếc rằng đến lúc
chết anh ấy vẫn nghĩ ta hại anh ấy...”
Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên nỗi u sầu, thậm chí mắt hơi rơm rớm, tôi liền
lấy thuốc trong ngăn kéo đặt vào tay hắn.
Hắn day day chân mày, lắc đầu.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của hắn, là anh em lâu năm như vậy, từng vào
sinh ra tử, giữa họ tình nghĩa quan trọng hơn tất cả. Ông trùm Lôi chắc chắn
rất quan tâm đến hắn, nếu không ông ta không thể biết là bị lừa mà vẫn muốn gặp
Hàn Trạc Thần, muốn cùng hắn uống một chầu rượu, nói chuyện tình cảm anh em lần
nữa. Chính vì quá quan tâm nên trước khi bị đánh chết ông ta vẫn oán giận như
vậy, vì người hại ông ta lại chính là người ông ta tin tưởng nhất.
Còn đối với Hàn Trạc Thần, chuyện đó sẽ khiến hắn day dứt, căm hận đến nhường
nào?!
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh