
ữa mới đóng
vòi nước, "Cũng may là chỉ bắn vào,nếu như đổ cả nồi thì bất hạnh".
"Nồi hải sản vẫn còn rất tốt". Lương Hạ xấu hổ không dám ngẩng đầu, rốt cuộc bố cũng làm được việc tốt làm cho cô phát hiện ra một mặt dịu dàng của
Quý Trạch Tuấn.
Quý Trạch Tuấn hôn ngón tay Lương Hạ một cái mới bế cô xuống," Cuối cùng cũng không bị sưng".
Ước chừng vợ chồng son ở trong phòng vệ sinh mười phút, lúc đi ra trên bàn
đã trống trơn, chỉ còn thừa lại mấy lá cải trắng nằm trên mâm, bởi vì
bọn chúng chỉ là trang trí, là cách ngăn.
"Sao rồi? Nghiêm trọng không?". Diêu Lệ Cầm là người đầu tiên đi đến nhìn vết thương của Lương hạ.
"Không sao, không sao ạ". Lương Hạ quơ quơ tay đeo đồng hồ vẫn bình thường, "Trước kia con học nấu ăn cũng hay bị bắn vào".
Diêu Lệ Cẩm thấy Lương Hạ nguyên lành không sứt mẻ gì, lòng cũng hạ xuống,
nhưng nghe đến câu sau nhịn không được vuốt vuốt ngón tay Lương Hạ.
Quý Trạch Tuấn đi đến trước mặt Lương Chí hơi cong nửa người. "Vừa nãy là con quá thất lễ rồi, con xin lỗi".
"Bố cảm ơn con còn không kịp, Hạ Hạ ở bên cạnh con chúng ta rất yên tâm".
Lương Chí hơi ngượng ngùng, người ở Quý gia được dạydỗ thì đứng hàng đầu rồi
"Vâng ạ". Quý Trạch Tuấn rất có giáo dục tiếp tục kéo ghế ngồi giúp Lương Hạ, chăm sóc chu toàn.
"Cảm ơn ông bà đã chăm sóc Lương Hạ nhà chúng tôi". Hạ Vân nâng ly rượu lên, kính tạ Quý Hạng Minh và Diêu Lệ Cẩm. Quả nhiên bà không nhìn nhầm, Quý Trạch Tuấn đúng là người ân cần.
Lương Hạ không có thói quen
nhìn bố mẹ ăn nói khách khí như vậy, nhưng kể cả cô có tin hay không,
mọi chuyện đã từ từ chuyển biến tốt.
Lương Chí và Hạ Vân tuyên bố ăn quá no, nhất định phải đi bộ về nhà, Quý Hạng Minh cũng không kiên
trì ép con trai đưa bọn họ về nữa, đến cửa nhà hàng hải sản thì chia
tay.
"Bố mẹ, con có lời muốn nói với Lương Hạ, không về với bố
mẹ, bố lái xe về đi". Cũng không hề nói trước với Quý Hạng Minh muốn đi
một mình với Lương Hạ, Diêu Lệ Cẩm cũng không làm khó nữa,dù sao tay
Lương Hạ không bị thương khiến bà rất vui mừng,
Lương Hạ còn chưa kịp trì hoãn đã bị Quý Trạch Tuấn lôi đi.
Đi ngang qua cửa hàng bách hóa tổng hợp, tàu siêu tốc, đu quay ngựa gỗ,
một loạt trò chơi dành cho các cặp tình nhân đều có ở đây. Lương Hạ bắt
đầu nóng vội, ngựa gỗ này để làm gì? Chơi cưỡi ngựa sao?
"Đến rồi". Quý Trạch Tuấn dừng lại ở cửa hàng dụng cụ nhạc tên là "Đại Hắc".
"Muộn như thế này vẫn chưa đóng cửa à". Phản ứng đầu tiên của Lương Hạ là quan sát phong cảnh.
"Tôi bảo bạn của tôi đóng cửa tối nay, không nhìn thấy thông báo ngừng kinh
doanh à?". Quý Trạch Tuấn rất vui mừng, Lương Hạ còn có thể biết cửa
hàng bán dụng cụ nhạc đóng cửa từ rất sớm.
"Tôi chỉ biết thổi sáo dọc, nhưng mà quên rồi". Lương Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm Quý Trạch
Tuấn, cũng không biết phải mất bao nhiêu tiền bạc.
Quý Trạch Tuấn hơi cau mày, trong đầu Lương Hạ nghĩ gì anh mãi mãi cũng chỉ là yếu tố phụ, lười nói nhảm, trực tiếp kéo vào.
"Cuối cùng cũng đến!". Ông chủ đang chiều chỉnh dây đàn ghi-ta,nhìn thấy Quý
Trạch Tuấn đi vào liền cười thành tiếng, phản ứng đầu tiên của Lương Hạ
chính là nụ cười của người làm nhạc giống như ánh mặt trời.
"Để
cho cậu phải chờ lâu rồi, đây là bạn gái của tớ tên Lương Hạ". Quý Trạch Tuấn sử dụng ánh mắt ý bảo Lương Hạ hãy ngoan ngoãn, sau đó bắt tay với người anh em, "Đây là Đại Hắc anh em tốt nhất của anh, bây giờ là chủ
chỗ này".
"Khẩu vị có nhiều thay đổi đấy nha ha ha". Đại Hắc nhìn về phía Quý Trạch Tuấn hai cái lông mày cùng chạm lại một chỗ, "Rất
đẹp!".
"Cảm ơn!". Lương Hạ lại lầm bầm câu: "Không phải là rất đen nha".
"Xem hợp âm này có được không, đúng như sở thích cậu hay chọn". Trên tay Đại Hắc cầm ghi ta đưa cho Quý Trạch Tuấn, đứng dậy ý bảo Quý Trạch Tuấn
ngồi xuống thử.
Quý Trạch Tuấn gẩy mấy hợp âm sau đó gật đầu một cái, "OK!".
"Vậy tớ đi trước, tạm biệt cậu". Đại Hắc vỗ vỗ bả vai Quý Trạch Tuấn, rồi cười xấu xa một cái với Lương hạ rồi mới đi lên tầng.
Lương Hạ mới vừa đưa mắt nhìn Đại Hắc rời đi, bên tai liền vang lên giọng hát của Quý Trạch Tuấn.
" welly¬oudone¬done¬me¬andy¬ou¬bet¬ter¬feltit
Itried¬to¬bechill¬bu¬ty¬ouso¬hot¬tha¬tImelt¬ed
Ifell¬right¬throughthe¬crack¬san¬dI’mtry¬ing¬to¬get¬back
be¬fore¬the¬cooldonerunoutI’ll¬be¬givin¬git¬mybestest
and¬noth¬ing’sgonnastop¬me¬but¬di¬vinein¬ter¬ven¬tion
Ireck¬onit’sagain¬my¬turn¬towin¬some¬or¬learn¬some
Iwon’the¬si¬tatenomore,nomore,
it¬can¬not¬wait,I’my¬ours......"
Ai muốn nghe thì ấn vào lin k: h t t p://www.youtu be.com/wat ch?v=BrdN M_8PFeA. Manơcanh rất thích bài này
Ba phút đồng hồ Lương Hạ ở đây, đầu óc Lương Hạ trống rỗng,cùng với động tác bốp bốp là vẻ mặt ngu ngốc.
"Này". Quý Trạch Tuấn hát xong phát hiện Lương Hạ không có phản ứng liền vẫy
vẫy tay trước mặt cô, cuống cuồng gọi hồn cô trở về.
"Anh dọa ai
chứ, còn bày đặt hát như người ta". Hô hấp Lương Hạ rối loạn, nhưng vẫn
giả vờ bình tĩnh, dùng thanh âm quãng tám "giễu cợt" Quý Trạch Tuấn.
Thật ra thì cô nghe rõ mấy từ đơn ngắt quãng, nhưng ấn tượng khắc sau
chỉ đúng một câu cuối cùng I'm you