
còn canh cánh
trong lòng vụ thua kiện lần trước, tháo nút phải nhờ người thắt nút,
thuận tiện quyết định thay Quý Trạch Tuấn tiếp nhận vụ án này, giúp đỡ
bào chữa cho những người bị hại. Quý Trạch Tuấn ngoài mặt không nói gì,
nhưng trong lòng sục sôi ý chí chiến đấu, Cụ nội Quý đã hết bệnh liền
dẫn Lương Hạ từ biệt thành phố Bắc Kinh.
Ngồi trên máy bay còn
chưa ấm đít, Lương Hạ đã đi thẳng đến hiệu thuốc, Quý Trạch Tuấn cũng
không có rảnh rỗi mà đi kiểm soát cô, hành lý giao cho quản gia, rồi
ngay lập tức cũng đi đến văn phòng luật.
Hiệu thuốc mở ở trung
tâm thành phố nơi có đông đúc người qua lại, kể ra người không biết làm
ăn buôn bán cũng sẽ không sợ bị thua lỗ. Lương Hạ đánh giá xung quanh
một lượt, thấy ba bốn người mặc áo trắng đứng bên trong, nhưng lại không nhìn thấy bố mẹ ở đâu.
“Tiểu thư cô cần gì?”. Một người mặc áo
trắng khoảng chừng bốn mươi tuổi đi về phía Lương Hạ, trên mặt viết:
hiệu thuốc này chúng tôi rất rảnh rỗi, không phải vậy thì chúng tôi đã
không phục vụ tốt như thế.
“Mẹ tôi”. Lương Hạ đang chuẩn bị quay đầu để tìm chỗ bán vé số liền bị người trung niên mặc áo trắng kéo tay lại.
“Mẹ tôi? Tiểu thư cô chắc chắn là có loại thuốc này sao? Nếu không cháu nói cho dì xem không thoải mái chỗ nào, dì sẽ kê cho cháu một loại thuốc
không cần bác sĩ phải kê đơn?”.
“Nhìn cháu”. Lương Hạ đột nhiên
nhìn chằm chằm vào dì trung niên mặc áo trắng, khiến cho người phụ nữ
trung niên sợ tới mức không dám tiếp tục tranh luận: “Có thấy cảm giác
cực kỳ quen mắt đúng không? Có thấy giống ông chủ và bà chủ của thím
không?”.
“Giống……….”.
Lương Hạ mỉm cười, đẩy bàn tay của người mặc áo dài trắng ra xoay người quay đi.
“Lương tâm có biết xấu hổ không hả!!!”. Lương Hạ hung dữ trừng mắt nhìn bố mẹ
đang ngồi ru rú ở trạm bán xổ số: “Liệu một ngày bố mẹ có mặt ở trong
hiệu thuốc được mấy tiếng hả”.
Lương Chí không ngờ con gái của
mình đã trở lại nhanh như thế,mất thăng bằng từ trên ghế té xuống. Hạ
Vân vội vàng đỡ chồng dậy. Hùng hồn giáo huấn Lương Hạ: “Quát cái gì mà
quát! Đây là thái độ đối xử với bố mẹ thế hả?”.
“Mặc kệ bố mẹ
đấy!”. Lương Hạ thật muốn đánh vào tay của mình một cái, vì cái đôi vợ
chồng dở hơi này mà bán mình, kết quả ngược lại càng tạo cơ hội cho bọn
họ làm bậy, lương tâm một chút hối cải cũng không có!
Chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép, Lương Hạ giận dữ bỏ mặc bố mẹ một bên, đi dạo
lung tung trên đường, không nghĩ đến nhiều khúc cua quẹo, đằng trước lại là trường đại học O.
Ngày nghỉ nên không có nhiều người, Lương
Hạ dứt khoát đi vào bên trong nhớ lại kỉ niệm xưa, cũng đã hơn nửa tháng rồi chưa đến trường học.
Ở đại học O, có lẽ người khác sợ nhất
chính là ký túc xá, có hai dãy nhà được chia ra thành phía bắc và phía
nam, các chàng trai sống ở dãy nhà phía bắc, còn các cô gái sống ở dãy
nhà phía nam, ở giữa có một cái cầu nối liền, nói trắng ra hai bên đều
thông suốt căn bản nam và nữ có gặp nhau trao đổi cũng không vướng trở
ngại, không thể ngủ lại qua đêm, cứ đến 11 giờ từng tốp từng tốp quản lí kí túc xá sẽ đi kiểm tra từng phòng một.
Lương Hạ và Chu Hàn đều sống ở tầng 3 dãy phía nam, Lương Hạ là S208, Chu Hàn Là S308, Lăng Kì
và Chu Hàn ở chung một phòng, mặt sau ban công của bọn họ còn có một cái hồ nhân tạo, ngủ không được sẽ rủ bạn đi dạo vài vòng ở bờ sông. Mở cửa kí túc xá ở phía đối diện là ban công của dãy nhà nam sinh,thường xuyên nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy, do ba bốn cánh tay nam sinh chơi game.
Người nào ở phía đối diện Lương Hạ đều không quan tâm, quan tâm nhất là cửa
phòng trọ của Cố Thần phòng N208 ở đối diện với cô, có thể tưởng tượng
được, Lương Hạ luôn luôn đứng từphía xa ngắm Cố Thần, còn Chu Hàn đứng
trên tầng cười nhạo Lương Hạ, tiếp đó có lẽ thỉnh thoảng Lăng Kì cũng
vụng trộm nhìn sang.
Thực ra phòng bán bánh mì ở ngay bên cạnh
trường học, nghỉ hè ở lại trường là thuận tiện nhất, nhưng khổ một nỗi
Lương Hạ và Chu Hàn không muốn hoang phí tiền điện nước, nên hai người
bọn họ đành phải trở về nhà.
Đứng ở kí túc xá Lương Hạ lại nhớ
đến lời tỏ tình đêm đó với Cố Thần, cái loại cảm giác bị từ chối khiến
cho Lương Hạ run rẩy,tại sao thái độ của Cố Thần với cô lại thay đổi lớn đến như thế,trước kia chỉ lạnh nhạt, bây giờ gần như bị bỏ qua.
“Lương Hạ?”
Vừa nhắc đến tào tháo tào tháo đến ngay, đối với giọng nói vô cùng quen
thuộc kia, Lương Hạ căng thẳng đến không muốn quay đầu lại, nhưng mà
không thể không quay đầu lại được: “Thật khéo”.
“Tớ trở về lấy
quyến sách”. Cố Thần nở nụ cười ôn hòa khiến cho Lương Hạ thụ sủng nhược kinh, đã bao lâu rồi anh không mỉm cười với cô.
“Tớ đến đi dạo”. Ngay đến bản thân cũng không tưởng được thanh âm của mình lại hồi hộp đến thế.
“Cậu nghỉ việc rồi à?”. Cố Thần duỗi ngón tay ra xoa xoa chóp mũi: “Tớ nghe Lăng Kì nói”.
“Đúng vậy, nhà tớ có chuyện”. Lương Hạ vừa nghe thấy tên tuổi tình địch liền nói chuyện toàn mùi thuốc súng.
Cố Thần rất muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, lúc nhỏ anh cũng biết ba mẹ
của Lương Hạ thích dùng tiền đi mua xổ số, Lương Hạ thường bị đói bụng,