Polaroid
Ngoan, Anh Yêu Em

Ngoan, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325873

Bình chọn: 9.00/10/587 lượt.

ời gian này tim ông ấy không được tốt, có

chuyện gì cứ từ từ mà nói. Nếu như ông ấy phản đối, trước hết con cứ thuận theo

đã, sau đó tính tiếp.”

Cô mím môi đáp: “Mẹ, con biết rồi.”

Đồng mẹ yêu thương nhìn con mình, một lát sau nói thêm:

“Đúng rồi, tối nay cậu ấy sẽ nghỉ ngơi ở đâu?”

Đồng Yên cúi đầu suy nghĩ một chút: “Ăn cơm xong con sẽ đưa

anh ấy đi tìm nhà trọ.”

Đồng mẹ vui mừng gật đầu: “Đúng vậy. Nhà ta nhỏ, nên tìm

phòng trọ cho thoải mái.”

Trước thời gian ăn cơm tối thì Đồng ba trở về. Khi thấy Lăng

Khiên thì sững sờ, cau mày lại, cũng không chào hỏi một câu trực tiếp đi vào

trong phòng ngủ.

Lăng Khiên mím chặt môi cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền

sau đó cười cười an ủi Đồng Yên, xoa xoa hai mắt đã đỏ hồng lên của cô.

Không khí trên bàn ăn vô cùng nặng nề và quỷ dị. Đồng ba chỉ

vùi đầu ăn cơm, trước khi ăn nói đúng một câu dặn dò Đồng Yên “Ăn nhiều một

chút” xong không nói gì nữa. Đồng mẹ cũng chỉ giúp cô gắp thức ăn. Lăng Khiên

cơ hồ không nhúc nhích đũa. Đồng Yên muốn gặp cho anh mấy món ăn, ngẩng đầu lại

nhìn thấy ánh mắt sắc bén của ba mình thì đành buông đũa.

Sau khi ăn cơm xong, Đồng ba đứng lên nói với Lăng Khiên:

“Đi vào thư phòng nói chuyện với tôi một chút.” Rồi rời đi thẳng.

Lăng Khiên đứng lên chào hỏi Đồng mẹ, vỗ vỗ tay Đồng Yên rồi

theo Đồng ba vào thư phòng.

Cô cắn chặt môi nhìn bóng lưng quật cường của anh, trong

lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Có lẽ cô không nên cùng anh trở về, cô cho rằng

chẳng qua ba cô chỉ lo lắng cô bị Lăng Khiên uy hiếp ở cùng một chỗ mới phản ứng

như vậy, cô cho rằng tình thương của ba đã mất từ lâu đã trở lại một lần nữa.

Nhưng hôm nay thì tình hình căn bản không đơn giản như cô nghĩ. Ba cô vẫn không

tha thứ cho cô.

Trong thư phòng.

Đồng ba chờ Lăng Khiên đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại, đi

tới trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra lấy ra một phòng thư, không nói gì đưa

tới trước mặt Lăng Khiên.

Lăng Khiên nhận lấy rồi mở phong thư ra. Ở bên trong là một

tấm chi phiếu.

“Chỗ này là số tiền hồi đó cậu đưa cho tôi, bây giờ thì tôi

trả lại cho cậu. Cậu hãy rời khỏi Yên Yên đi. Tôi không đồng ý và không cho

phép hai đứa ở chung một chỗ.”

Lăng Khiên nắm chặt phong thư ở trong lòng bàn tay, cúi đầu

trầm mặc một hồi sau đó nhìn về phía ba Đồng Yên, ánh mắt chân thành mà kiên định:

“Chú Đồng, cháu biết ban đầu là nhà cháu không đúng. Tổn thương mà ba cháu gây

ra cho chú không thể xóa nhòa đi được, cháu thật sự xin lỗi. Nếu như có thể

cháu nguyện ý dùng mọi cách nào để bù đắp lại mọi tổn thất thay ông ấy. Nhưng

mà cháu sẽ không buông tha Yên Yên. Cháu yêu cô ấy, mà cô ấy cũng yêu cháu.

Cháu sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”

Đồng ba nghe được lời anh nói cũng không có tức giận, chỉ cảm

thấy mệt mỏi vô cùng, dựa lưng ngồi trên ghê sa lon. Lăng Khiên nhìn hô hấp ông

có chút khó khăn và dồn dập thì vội vàng đi ra mở cửa sổ, sau đó ngồi xuống

giúp ông xoa ngực.

Qua chừng mười phút, sắc mặt Đồng ba có chút tốt hơn, nhìn

Lăng Khiên nửa ngồi bên cạnh mình mới khoác tay nói: “Cậu không cần phải làm

như vật đâu. Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Yên Yên ở cùng một chỗ với cậu.

Nếu như cậu không chịu buông tha cho Yên Yên, tôi chỉ có thể buộc Yên Yên phải

quyết định lựa chọn giữa cậu và ba mẹ nó thôi.”

Ánh mắt Lăng Khiên bỗng dưng trở nên lạnh lẽo dị thường, chớp

mắt một chút sau đó đứng lên lui về sau, giọng anh vô cùng thấp: “Chú Đồng, Yên

Yên thân sinh là con gái của chú, tại sao cho đến tận bây giờ chú cũng chưa bao

giờ vì cô ấy mà suy nghĩ một chút. Bốn năm trước chú đem gả cô ấy cho cháu để đổi

lấy bình yên cho gia đình mình, bây giờ chú lại buộc cô ấy phải lựa chọn giữa

người nhà cùng người yêu. Như vậy có phải là quá tàn nhẫn hay không?”

Đồng ba đầu cúi thấp, cả người lộ ra vẻ già nua. Ông nói:

“Cho dù tàn nhẫn nhưng tôi vẫn có tư cách làm vậy, bởi vì tôi là ba nó, tôi có

quyền lựa chọn cho nó một người chồng thích hợp. Mà người đó tuyệt đối không phải

là cậu.”

Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm: “Vì sao?”

“Bởi vì cậu lòng dạ hẹp hòi, đối với nó thiếu hụt sự tin tưởng

và tôn trọng tối thiểu cần phải có.”

Lăng Khiên cả người run rẩy: “Cháu không rõ ý của chú.”

Đồng ba ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sắc bén vô cùng: “Nếu

như Yên Yên biết cậu vẫn còn đối phó với Tiếu Diệc Trần, hơn nữa còn có ý đồ

thu mua Trần Dương, nó sẽ nghĩ như thế nào? Nó còn có thể yêu cậu được như bây

giờ hay sao? Cậu luôn miệng nói yêu Yên Yên, nhưng mà sau lưng lại dùng thủ đoạn

hèn hạ đi uy hiếp đối thủ cạnh tranh của mình. Nếu như Yên Yên thật lòng yêu cậu,

cậu tại sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đối phó với Tiếu Diệc Trần. Tất cả

cũng chỉ có thể nói rõ rằng, Yên Yên vẫn luôn luôn yêu Tiếu Diệc Trần, cho nên,

tôi sẽ không đem con gái mình đưa vào miệng cọp. Chỉ cần tôi còn một hơi thở, cậu

đừng có nghĩ trở thành con rể của Đồng gia này.”

Lăng Khiên cúi đầu thật lâu không tìm ra lời nào để phản

bác, một loại sợ hãi từ từ dâng lên bao vây lấy tim anh. Nếu như Yên Yên không

tha thứ cho anh, nếu như Yên Yên không hề