
nhất mười lăm phần trăm cổ phần Trần Dương. Tôi hy vọng ngài có thể
chuyển nhượng cho tôi năm phần trăm.”
Lăng Khiên cười, đốt một điếu thuốc khác nói: “Tôi vì sao phải
làm như vậy?”
Tương Dao nhìn anh, kiên định nói: “Bởi vì cả hai chúng ta
cùng hận Tiếu Diệc Trần, cũng đều hy vọng hắn thân bại danh liệt.”
Lăng Khiên gõ gõ tàn thuốc, cười đến ý tứ hàm xúc không rõ:
“Cô đối với hắn ta hận đến mức này sao? Không phải cô ban đầu là đùa bỡn cùng
thủ đoạn, hao tổn tâm cơ chiếm lấy hắn ta sao? Vậy thì tại sao bây giờ lại vội
vàng muốn phá hủy hắn?”
Tương Dao mặt trắng bệch mở miệng: “Đây là chuyện của tôi.
Tôi chỉ hy vọng ngài cùng hợp tác để vặn ngã Tiếu Diệc Trần.”
Lăng Khiên nhếch miệng, hỏi: “Làm thế thì tôi được lợi gì?”
“Chỉ cần bây giờ ngài đem năm phần trăm cổ phần của mình
chuyển nhượng cho tôi. Tôi đảm bảo sau khi Trần Dương về trong tay tôi và gạt bỏ
được Tiếu Diệc Trần ra khỏi Trần Dương, tôi sẽ chuyển nhượng lại cho ngài số cổ
phần đó với giá thấp hơn giá thị trường một chút. Lúc đó ngài chính là cổ đông
lớn thứ hai của Trần Dương.”
Lăng Khiên híp mắt nhìn cô ta một lát mới nói: “Xin lỗi, tôi
không thể hợp tác với cô được.”
Tương Dao kinh ngạc, bật dậy từ trên ghế, khó hiểu nhìn anh
hỏi: “Vì sao?”
Lăng Khiên giương mắt cười cười, trên mặt là vẻ mỉa mai cùng
chán ghét: “Cô đã hiểu lầm một chuyện rồi. Người tôi hận không chỉ có Tiếu Diệc
Trần, mà còn có cô nữa. Bởi vì cuộc sống mấy năm nay của Yên Yên rất thống khổ,
mà chính do cô cùng hắn một tay tạo thành. Dĩ nhiên tôi cũng có phần sai, nhưng
mà ở lúc ấy mà nói tôi chỉ là một người xa lạ, so với việc bị bức hôn thì việc
bị chính người yêu và chị em tốt nhất của mình đồng thời phản bội lại mình mới
chính là nguyên nhân chính làm cô ấy tự sát. Tôi làm sao có thể hợp tác với người
đã từng làm tổn thương người yêu mình sâu đậm cho được? Tương Dao, cô không làm
sụp đổ được Trần Dương đâu. Đừng nghĩ là do Tiếu Diệc Trần mạnh hơn so với tưởng
tượng của cô, mà chính là tôi cũng không
cho phép hắn thua trong tay loại phụ nữ như cô. Nếu không sẽ rất châm chọc năng
lực lựa chọn đối thủ của tôi.”
Năm ngày sau, Lăng Khiên vẫn không thấy Tiếu Diệc Trần đến gặp
mình, trong lòng có chút khó chịu cùng Đồng Yên trở về nhà thăm ba mẹ cô. Ba mẹ
Đồng Yên ở một huyện không lớn lắm, cách thành phố G gần ba giờ đi xe. Trên suốt
đường đi, Đồng Yên vẻ mặt có chút mệ mỏi, mà Lăng Khiên trong lòng cũng không
thoải mái cho nên hai người căn bản không nói chuyện gì với nhau.
Khi đến nhà Đồng Yên, chỉ có mẹ cô ở nhà. Bởi vì trước khi
đi cô đã báo trước với mẹ, nói rằng sẽ cùng với Lăng Khiên trở về nhà thăm hai
người cho nên mẹ cô cũng không có ngạc nhiên lắm. Bất quá ánh mắt mẹ cô nhìn
Lăng Khiên lộ ra tia bài xích cùng không vui. Bà dẫn hai người vào phòng, rót
cho Lăng Khiên chén nước rồi sau đó đi vào trong bếp.
Đồng Yên đứng ở bên cạnh Lăng Khiên, nắm lấy tay anh nói thật
nhỏ: “Thật xin lỗi, mẹ em cho rằng chúng mình ở cùng một chỗ là do anh bức em.
Em đảm bảo sẽ mau chóng giải thích rõ ràng với mẹ.”
Cô chưa nói cho anh biết việc Tiếu Diệc Trần trở về nói chuyện
với ba mẹ cô. Cô cảm thấy chỉ cần hai người cùng nhau trở về và giải thích thật
tốt cho ba mẹ là được.
Sắc mặt anh có chút nhục nhã, nhưng cũng biết đó không phải
là lỗi của cô, tay anh nhéo mũi cô một cái nói: “Đi vào giúp mẹ em đi. Anh xem
tivi một lát.”
Đồng Yên có chút áy náy gật đầu, hôn lên mặt anh một cái rồi
xoay người đi vào trong bếp.
Mới vừa vào đến nơi, mẹ cô đã đóng kín cửa phỏng sau đó kéo
tay cô nhỏ giọng nói: “Yên Yên, con thực sự ở cùng một chỗ với cậu ta à?”
Quan hệ của cô với ba mình tương đối không tốt, nhưng cô với
mẹ lại rất tốt. Cô ôm lấy mẹ mình cố nói: “Mẹ, mẹ cũng thấy mà, con không hề bị
bức hiếp một chút nào cả. Con thật sự yêu anh ấy.”
Đồng mẹ thở dài một hơi, kéo tay cô xuống, sửa sang đầu tóc
cô nói: “Ba con sẽ không đồng ý đâu.”
Cô ảm đạm nói: “Ba con là bởi vì sợ con ủy khuất mới không đồng
ý, hay là còn những lí do khác nữa hả mẹ?”
“Thật ra thì hôm đó khi gọi điện cho con, mẹ đã suy nghĩ rất
cẩn thận rồi. Mẹ cũng biết Tiếu Diệc Trần nói dối, nhưng là ba con cứ cố chấp
cho rằng nhất định là Lăng Khiên đã ép buộc con, sau đó hai đứa từ từ mới có
tình cảm. Hơn nữa, Yên Yên à, con hẳn là rõ ràng mặc dù ba con chưa nói. Ông ấy
đối với Lăng gia vẫn còn có thù oán, tuy nói lúc ấy là do con thoái hôn trước,
nhưng mà ba Lăng Khiên không nói hai lời trực tiếp cách chức ông ấy, còn ức hiếp
sẽ đem tất cả tài sản của ông ấy thu lại và xây cất. Đây mới thực sự là làm cho
người ta khó có thể chấp nhận được.”
Đồng Yên cúi đầu rửa rau, trong lòng cảm thấy thực khổ sở.
Ban đầu cô đã quá tùy hứng rồi, cô cũng không biết nếu như quay lại thời điểm
đó một lần nữa cô có thể tiếp tục quyết định như thế nữa không. Cô cảm thấy thật
xấu hổ đối với ba mình, xấu hổ cả với Lăng Khiên nữa.
Cô không nói gì, chẳng qua là hai mắt đỏ hồng.
Mẹ vỗ vỗ tay cô nói: “Một lát nữa khi ba con trở về, con đừng
chọc cho ông ấy tức giận. Trong th