
không biết Nguyên Duật Nhượng. Trong một yến hội, Ellen đã từng bị cha kéo đi
chào hỏi Nguyên Duật Nhượng.
Biết hành động dây dưa của mình bị người khác thấy,
Ellen không khỏi đỏ mặt, nhìn Đào Tâm Nha một cái, cuối cùng chật vật rời đi.
“Không sao chứ?” Nguyên Duật Nhượng nhìn cô, vẻ mặt
vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn.
“Ách…” Đào Tâm Nha cúi đầu, áp chế nhịp tim ngày càng
nhanh, “Tôi không sao, cảm ơn ngài đã giúp đỡ… Tôi sắp trễ xe buýt rồi, tạm
biệt ngài!”
“Tâm Tâm!”
Khi cô vừa xoay người, anh đột nhiên nói ra một câu.
Thân thể Đào Tâm Nha cứng đờ.
“Đó là tên cô?”
Đào Tâm Nha cắn môi, không thể làm ngơ câu hỏi của
anh, đành miễn cưỡng trả lời: “… Vâng!”
“Tên đầy đủ là gì?”
Đào Tâm Nha đột nhiên cảm thấy hận. Tại sao tên hai
người lại giống nhau như đúc chứ? Do dự một chút, cô quay lại nhìn Nguyên Duật
Nhượng, giả vờ nghi hoặc, phòng bị nói: “Anh hỏi nhiều vậy để làm gì? Tại sao
anh lại biết tên tôi là Tâm Tâm?”
Nguyên Duật Nhượng khẽ mỉm cười: “Màn tỏ tình trong
nhà ăn thật không tệ!”
Đôi mắt Đào Tâm Nha trợn lên. Anh… anh ta nhìn thấy?
Sau đó, cô nhớ lại những gì mình đã nói, sắc mặt bỗng trắng bệch.
“Cô thích hoa nhài?”
“Đúng vậy!” Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng Đào Tâm Nha
vẫn không thể trốn tránh ánh mắt của người đàn ông trước mặt, liền nhìn thẳng
vào mắt anh, “Thế thì sao?”
“Tôi quen một cô gái cũng thích hoa nhài. Trước đây,
cô ấy cũng bị một thiếu niên tỏ tình trước mặt mọi người, cũng đã nói qua câu
ấy.”
Hoa
hồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ thích hoa nhài…
Chẳng qua, động tác tiếp theo của cô ấy là vứt bó hoa
lên mặt đất, ngạo mạn hừ một cái, còn nói…
Hơn
nữa, tôi chỉ nhận hoa từ người tôi thích…!
Đào Tâm Nha cảm thấy cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nặn
ra một nụ cười, giả vờ kinh ngạc kêu lên: “Thật không? Thật trùng hợp!” Sau đó
cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Tiên sinh, thật xấu hổ, tôi sắp trễ xe buýt
rồi, không thể nói chuyện với ngài nữa. Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của ngài. Hẹn
gặp lại!”
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô gái, Nguyên Duật
Nhượng cụp mi, hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh.
Anh nhớ, về sau cô ấy sẽ nhào vào lòng anh, ôm lấy tay
anh, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh, ngọt ngào nói…
Duật
ca ca, em chỉ nhận hoa nhài do anh đưa nha…!
Ba
trăm sáu mươi lăm ngày.
Hôm
nay, là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của tôi cùng Duật ca ca, tôi để người
giúp việc nghỉ một ngày, còn mình tự tay chuẩn bị mọi thứ. Mang món ăn cuối
cùng lên bàn ăn, tôi yên lặng ngồi xuống. Căn nhà vắng tanh, chỉ có mình tôi cô
đơn chờ đợi…
Chuông
đồng hồ vang lên, ngày kỉ niệm đã qua. Tôi vẫn mỉm cười.
Không
được khóc, Đào Tâm Nha, mày không được khóc.
.
.
.
Nhờ chuyện Ellen làm hôm trước mà Đào Tâm Nha đã trở
thành tâm điểm của nhà hàng. Lúc phục vụ khách hàng cô thường bị trêu ghẹo, lôi
chuyện đó ra đùa cô.
Mà Đào Tâm Nha chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Cô cũng
không thể hiểu nổi tại sao bây giờ cô lại kiên nhẫn đến vậy. Nếu là cô trước
kia, chắc chắn sẽ không để người ta lấy mình ra làm trò đùa.
Cá tính kiêu căng của cô vừa mạnh lại vừa bộc phát tùy
hứng, nhân duyên cũng không tốt – trừ duyên phận với con trai. Vẻ ngoài xinh
đẹp của cô khiến cho không ít người theo đuổi.
Nhưng trong lòng cô chỉ tồn tại một Nguyên Duật
Nhượng. Những người theo đuổi mình, cô không hề để vào mắt. Cô luôn cho rằng,
mấy tiểu quỷ ngây thơ này làm sao có thể so sách được với Duật ca ca của cô?
Không chỉ vậy, cô còn nhục mạ người tỏ tình với cô
trước mặt đám đông. Những lúc đó Nguyên Duật Nhượng chỉ đứng bên cạnh nhìn,
không thèm liếc đến tên con trai đáng thương kia một cái, chỉ xoa xoa đầu cô,
lạnh nhạt nói: “Nha Nha, không được vứt đồ bừa bãi như vậy. Lần sau muốn quăng
thì quăng vào thùng rác.”
Nói đúng ra, tính cách của cô xấu như vậy, một phần là
do Nguyên Duật Nhượng cực kỳ cưng chiều cô.
Mà Đào Tâm Nha của hiện tại đương nhiên không còn
giống như trước kia nữa. Sau khi chết một lần cô cũng đã trưởng thành hơn, với
lại hoàn cảnh bây giờ của cô không còn được như trước nữa, ít nhất trước kia
tiểu công chúa nhà Jones chưa từng bao giờ phải đi làm thuê.
Mặc dù còn có tiền bồi thường cùng với tiền bảo hiểm
của cha mẹ đã khuất, nhưng chi phí ở Scotland vô cùng cao, số tiền này không đủ
được. Riêng tiền học phí của học viện Scott Will đã đủ dọa người rồi.
Dù được học bổng đỡ cho phần nào, nhưng Đào Tâm Nha
vẫn phải trả 50% tiền học phí. Nếu cô không đi làm thêm, chỉ sợ còn chưa tốt
nghiệp thì đã phải ra đường ở.
Cho tới giờ, tiền học phí không còn khiến cô đau đầu
quá nữa. Ở đây hai năm, tiền học vô cùng quan trọng. Muốn tiêu pha gì đều phải
tính toán kĩ càng, so đi tính lại. Những ngày chỉ cần quét thẻ mua đồ mà không
sợ phá sản, thực sự đã cách cô rất xa rồi.
May mà tiền lương đi làm ở nhà hàng cũng không ít, ông
Danny còn có thể dùng ít nguyên liệu thức ăn thừa làm một bữa khuya cho cô,
khiến cô tiết kiệm được tiền mua cơm. Vì vậy cô nhất quyết phải giữ đư