
ế và dấn thân. Cá tính Thục có thể nói là rất con trai và
chính nhờ vậy mà ông Thanh cho Thục đi học xa theo ý Thục đòi hỏi. Còn Thiều,
ông tự thấy phải luôn luôn ở gần Thiều để đỡ con những khi con gái ông lao đao
trong dòng đời. Phải thành thật mà nhận là Thiều cần đến ông nhiều hơn là
Thục.
Ăn cơm xong Thiều coi ti-vi một chút rồi nhờ vú Năm đưa vào phòng. Hồi trước
phòng của Thiều ở trên lầu, cửa sổ trông ra đường ngang tầm những bóng lá của
hàng cây dầu cao mút ngọn. Nhưng từ ngày Thiều bị liệt hai chân, ông Thanh cho
dọn căn phòng dưới nhà, ngang sát phòng ông để Thiều ở cho tiện. Vú Năm vừa đẩy
xe Thiều vào vừa hỏi:
- Ti-vi bữa nay hay sao con không coi?
Thiều uể oải:
- Thôi vú, sao hôm nay con mệt quá
Vú Năm sờ trán Thiều:
- Ờ, hâm hấp nóng đây nè, hèn chi. Thôi mai ăn cháo.
Thiều nhăn mặt, vú Năm lo cho Thiều nhiều đến nỗi nhiều lúc làm Thiều khó
chịu. Cứ nghe ê mình một chút là vú bắt ăn cháo. Ăn ngán lên đến cổ mới thôi.
Bởi vậy nhiều khi nhức đầu sổ mũi vú Năm lại có tật ưa tưởng tượng phóng đại. Cứ
nghe Thiều mệt là vú lại bảo nóng đầu ngay dù thật sự đầu Thiều có mắt rười rượi
đi nữa. Vú Năm nói:
- Vậy con đi nằm nghen.
Thiều lắc đầu:
- Chưa, con chưa buồn ngủ mà nằm nỗi gì. Vú để con ngồi bên bàn viết đi.
Vú Năm trợn mắt:
- Không được, mệt là phải ngủ. Con nghe lời vú chỉ ngủ một đêm là khỏe
ngay.
Thiều cắn môi phụng phịu:
- Vú có chịu để cho con ngồi một chút không?
Thấy Thiều sắp sửa rưng rưng vú Năm lại đỡ Thiều khỏi xe ngồi trên giường
cạnh bên bàn viết. Ông Thanh đã cho kê chiếc bàn ngay sát giường Thiều để có thể
ngồi ngay trên giường mà viết, và nằm ra ngủ mà không cần phải di chuyển. Thiều
nói:
- Vú bật dùm con ngọn đèn viết đi. Rồi vú đóng cửa phòng cho con luôn.
Vú Năm dặn trước khi rút lui:
- Nhớ ngủ sớm nghe.
Như chưa yên tâm, trước khi ra vú còn nói thêm:
- Lát vú vào coi chừng đó.
Thiều dạ lấy lệ cho vú Năm yên tâm rồi chờ vú đóng cửa phòng xong Thiều thò
tay lôi hai lá thư dưới nệm xe ra. Cầm lá thư của Thục trên tay, hình dung ngay
được khuôn mặt em mình đang tươi cười. Thiều nôn nóng bóc lá thư.
Đà Lạt ngày…
Thiều yêu mến.
Gớm, mấy hôm nay Đà Lạt lạnh quá đi mất mà không sao, em vẫn khoái trời lạnh
như thế, thích lắm Thiều ạ. Định ngày mai mới viết thư cho Thiều mà tối nay vừa
có chuyện vui vui nên viết liền kể cho Thiều nghe kẻo để lâu sợ nguội mất.
Thiều ơi, hồi chiều em đến nhà con bạn, trên đường về nhà, có một nhân vật
theo tán tỉnh em ghê quá. Để em thuật lại đầu đuôi nhé. Thoạt tiên anh chàng lò
dò theo em. Biết là chàng theo mà em làm bộ coi như không. Em làm bộ rẽ qua lối
khác. Chàng ta vẫn bám riết. Đến một chỗ quẹo vắng, chàng ta liền nhanh bước đi
ngang mặt em và nói: “Thưa cô, xin lỗi tôi trông cô hơi quen, hình như cô vừa từ
Sài Gòn lên đây”. Thiều cũng hiểu là em dư biết cái đòn làm quen cổ lỗ sĩ đó.
Tuy nhiên em không nỡ phá hoại vì trông anh chàng cũng bô trai, kệ cho anh chàng
tán dài dài đến cổng nhà mình em bèn quay lại tuôn cho một câu “Xin lỗi ông nhé
nãy giờ tôi quên nói với ông tôi là dân Đà Lạt chánh gốc đây”. Rồi mặc cho anh
chàng đứng đực mặt ra đấy, em lòn vào đóng cổng. Tức cười quá phải không Thiều,
nhưng em đoán là thế nào hắn cũng trở lại mà. Chờ xem.
Mãi nói chuyện vẩn vơ mà quên hỏi thăm Thiều có khỏe không? Vú Năm có nhớ
tưới cây hồng Đà Lạt em trồng hàng ngày không? Thiều nhớ nhắc vú Năm hộ em đi
nhé.
Thôi em buồn ngủ quá. Mai mốt có gì em sẽ viết tiếp thông báo với Thiều liền.
Cho em kính thăm ba sức khỏe.
Em.
Thục.
Thiều nắm chặt lá thư, mỉm cười một mình. Con bé vẫn thế, đã lớn rồi mà cái
tính nghịch ngợm và phá phách thiên hạ vẫn chưa bỏ được. Ánh mắt Thiều chợt đậu
vào lá thư lạ. Thiều cầm lên săm soi. Lá thư viết từ tiểu bang Elpaso của một
người mang tên Trần Hoàng Ngự - Thiều lẩm nhẩm “Trần Hoàng Ngự gởi Trần Mỹ
Thiều”. Có lẽ là anh em. Không hiểu do động lực nào thúc đẩy Thiều xé bì thư. Lá
thư rất ngắn của người anh trai gởi đứa em gái để hỏi thăm gia đình, Thiều nhăn
mặt:
- Vậy mà mình tưởng có gì hấp dẫn lắm.
Thiều quăng lá thư trên mặt bàn rồi nằm duỗi người trên mặt nệm. Vừa lúc đó
có tiếng mở cửa phòng. Vú Năm thò đầu vào thăm chừng. Thiều vờ nhắm mắt giả ngủ.
Vú Năm nhìn không rõ, yên tâm đóng cửa. Thiều tin chắc là vú lầm tưởng Thiều đã
ngủ, sẽ không trở vào nữa. Lăn trở một hồi lâu, Thiều vẫn không ngủ được. Thiều
chống tay gượng dậy, lết lại mép giường định viết thư trả lời Thục. Lá thư Thục
và lá thư người con trai tên Ngự vẫn nằm chơ vơ trên mặt bàn. Đột nhiên, Thiều
nảy sinh ra ý muốn làm quen với anh chàng Ngự nào đó. Tại sao không? Thiều đang
có những chuỗi ngày dài buồn thảm, viết thư cho một kẻ ở phương xa, không phải
là một cách giết thì giờ sao? Biết đâu Thiều lại chẳng tìm được trong mối tương
giao này một tình bạn đẹp? Nhưng làm quen cách nào, chẳng lẽ lại nói là “Tôi bóc
trộm thư của anh nên viết thư trả lời à”, kỳ quá! Nhưng nếu không thì phải nói
làm sao? Lỡ mình viết cho người ta mà người ta không trả lời lại thì “quê” chết.