
gật đầu:
- Đồng ý Thiều ạ, nhưng giới hạn mơ mộng một chút có lẽ sẽ dễ thở hơn.
Nụ cười trên khuôn mặt Thiều hình như không phải để diễn tả một trạng thái
niềm vui nào. Nụ cười đó chỉ là một phản xạ của một tâm thức vừa thay đổi bởi
một ý nghĩ nào đó thôi. Hoạt hỏi:
- Thiều có định học tiếp không?
Thiều gật đầu:
- Còn tùy anh ạ, nếu thấy không có gì trắc trở thì tiếp tục.
Hoạt nhìn sâu vào mắt Thiều:
- Thiều này!
- Dạ?
- Có những điều người ta không bao giờ nói ra nhưng kẻ trực diện hiểu rõ.
Thiều có hiểu anh không?
Bàn tay Hoạt âm thầm nắm nhẹ bàn tay người con gái Thiều không rút tay lại
nhưng ánh mắt thật buồn. Thiều bất chợt thì thầm:
- Mình về thôi, anh Hoạt.
ĐỂ THAY LỜI KẾT
Đà Lạt ngày… tháng…
Thục yêu của chị.
Viết thư cho Thục vào ngày đầu tiên lên đến đây, trong cái lạnh của Đà Lạt
những ngày đông. Chị muốn nói với Thục tất cả những gì ẩn chứa trong chị đã
không nói hay không thể nói được những lúc chị em mình ở cạnh nhau. Hơn ai hết,
chị biết là Thục hiểu chị vô cùng. Từ những ngày đầu tiên chị quen Ngự, chị đã
tâm sự với Thục, từ nỗi vui đến cơn buồn, những ngày chờ thư rồi những lúc được
thư. Đến ngay cả việc nhờ Thục đóng vai chị để tiếp Ngự, chị cũng đã tự mình
giăng ra cho mình một cái bẫy và ngày nay chính chị sa vào.
Thục còn nhớ câu cách ngôn của Pháp “Yêu mà không được yêu lại, chờ đợi mà
không ai đến, khóc mà không ai dỗ là ba nguyên nhân dễ làm người ta đi gần đến
cái chết”. Chị là kẻ hội đủ ba nguyên nhân đó. Ngày trước khi mới quen Ngự, chị
đã mơ ước mình được lành lặn, được bình thường trở lại để sống cạnh người mình
thương. Rồi chị được đi chữa bệnh. Ngày đi chị nhìn tương lai qua cặp kính màu
xinh đẹp, chị tưởng như thế là chị nắm được hạnh phúc trong tay. Nhưng ngày qua
ngày, sống nơi đất khách trong nỗi cô đơn, chị đã suy nghĩ nhiều và càng suy
nghĩ chị càng thấy mình lầm lẫn khi sắp đặt vở kịch cho em thủ diễn. Tuy đã hiểu
thế nhưng chị vẫn tự đánh lừa mình rằng mọi chuyện chưa có gì đáng gọi là trầm
trọng.
Thục của chị,
Thế rồi chị đã về. Đêm đầu mùa mưa tình cờ bắt gặp em âm thầm khóc trong bóng
tối, chị đã hiểu con đường nào chị phải đi. Tự dưng tâm hồn đâm ra bình thản lạ
lùng Thục ạ, dù rằng nỗi đau đớn lúc đó chị tạm thời lắng xuống. Mấy ai trong
khoảnh khắc mà quên được cả một mối tình đầu phải không Thục? Quyết định đến
ngay lúc đó đối với chị. Ngay cả khi chị xin phép ba lên Đà Lạt, chị vẫn nhờ ba
giữ kín đừng tiết lộ cho em hay. Chị không muốn em biết trước chuyến đi của chị,
có thể em sẽ van nài khóc lóc hay em tự ân hận và làm chị thêm buồn, Thục hãy
nghĩ rằng chị ra đi không phải chị oán hay giận dỗi em, trách hờn ai. Không đâu,
chị ra đi chỉ với mong cho Thục được hạnh phúc. Hãy giữ lấy những gì đến trong
tay mình nghe Thục. Chị thấy Ngự rất thương em và chị tin là Ngự đủ sức mang lại
hạnh phúc cho đời em. Đừng mặc cảm hay lo nghĩ gì cả. Một thời gian – Có thể là
rất ngắn. Chị sẽ trở về. Lúc đó Thục của chị chắc là đang vui hạnh phúc, chỉ cần
vậy chị mừng rồi Thục ạ.
À, nếu Hoạt có đến chơi, Thục nhắn dùm với Hoạt đừng nên tìm đến chị. Không
phải chị không hiểu gì đâu. Trái lại, chị hiểu tình cảm Hoạt, con người Hoạt lắm
chứ. Nhưng biết làm sao. Có thể một ngày nào đó chính chị sẽ tìm lại Hoạt. Chị
đang cần một khoảng thời gian yên tĩnh và không gian xa lạ để thảnh thơi. Sự
thảnh thơi bắt buộc bởi vì chị không thể làm gì khác. Nhiều lúc chị đã cố tình
nghĩ đến Hoạt, nhưng chị thất bại Thục. Không phải Hoạt thiếu điều kiện hay gì
cả, nhưng chỉ vì Hoạt không phải là hình ảnh đã có sẵn trong tâm thức chị thế
thôi.
Thời gian là phương thuốc có hiệu nghiệm với mọi tâm hồn, mọi vết thương. Bây
giờ, khi xa Sài Gòn, chị còn mang một chút buồn thế nhưng rồi chị cũng sẽ nguôi
ngoai thì biết đâu một ngày nào đó chị cũng sẽ tình cờ bắt gặp mình nhớ Hoạt và
cần Hoạt? Thời gian dài chữa bệnh đã tập cho chị tính kiên nhẫn Thục ạ, bởi vậy
chị quyết định dùng thời gian để giải quyết mọi chuyện.
Thục ơi,
Sài Gòn đang mưa phải không Thục! Mùa mưa buồn lắm. Chị đang làm một cuộc ra
đi mà đồng nghĩa với chạy trốn. Mỗi khi nhìn mưa chị thường lôi kéo vào mớ kỷ
niệm hỗn độn trong ký ức. Kỷ niệm một khi đã không giúp cho mình một hạnh phúc
thêm thì nó chỉ tổ làm mình đau đớn thêm.
Can đảm mà ngước mặt nhìn đời sống nghe Thục. Chị tin rằng Ngự sẽ không bao
giờ nghĩ ngợi hay thắc mắc gì về Thục, bởi vì nếu thắc mắc thì Ngự đã thắc mắc
từ lâu. Có lẽ hình ảnh đầu tiên gặp Thục quá sáng đẹp đã khiến Ngự quên hết. u
đó cũng là một may mắn cho Thục. Chị đã không giúp được gì cụ thể cho Thục, chị
chỉ còn biết ra đi để Thục được tự nhiên một thời gian để chị quên..
Hàng cây dầu lề đường, cây trứng cá trước góc sân và những cơn mưa, chị xin
gởi lại để Thục giữ dùm chị. Nhớ nói với Hoạt như thế nghe Thục. Chắc Hoạt sẽ
buồn nhưng Hoạt còn nhiều niềm vui, nhiều phương tiện để quên lãng. Đôi khi chị
cũng mơ hồ cảm thấy chị có tội với Hoạt nhưng nếu thật sự là có tội đi nữa thì
đó cũng là một cái tội ngoài ý muốn của chị.
Gửi