
i.
"Không có việc gì, đừng lo lắng, mau ăn cháo." Anh an ủi tôi.
"Sao còn có thể ăn cái gì." Tôi bối rối: "Anh mau đi thu dọn đồ đạc."
"Đi nơi nào, em dưỡng thương cho tốt đi." Anh nhìn lại tôi, ánh mắt tối
hẳn: "Hơn nữa, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này sống thế giới hai
người ."
"Qua cái gì mà qua." Tôi một chưởng đẩy anh ra, đứng dậy: "Nhưng em không muốn kéo dài làm Thánh Duyên nghĩ ba mẹ nó bỏ rơi nó."
Không làm sao bỏ đựơc yêu cầu mãnh liệt của tôi, Nhiễm Ngạo đưa tôi lên máy bay.
Đợi cho về nhà, tôi mới biết được sự tình không hề đơn giản giống Nhiễm Ngạo nói như vậy.
Bản thiết kế mới nhất của công ty bị ăn cắp, khách hàng lớn cũng bị lấy đi, tình hình rất không lạc quan.
"Nhiễm Ngạo, làm sao bây giờ? Chúng ta có thể phá sản hay không, có thể lưu lạc đầu đường hay không?" Tôi lo lắng hỏi.
"Yên tâm, em không phải thường nói tôi là tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) ư,
cùng lắm thì đến lúc đó anh đi làm Ngưu Lang (trai bao) đến nuôi em."
Anh nháy mắt mấy cái.
"Anh dám!" Tôi hung hăng nói: "Xem em đánh gãy chân của anh hay không!"
"Chẳng lẽ em muốn tự ra ngựa (ý là tự muốn đi làm...)? Nhưng những ông chủ đó
cũng sẽ không giống anh đây không có anh mắt thích em." Anh một bộ dạng
buồn rầu.
Tôi trừng anh, đột nhiên thầm nghĩ: "Thánh Duyên đáng
yêu như thế, không bằng chúng ta bồi dưỡng con làm ngôi sao nhỏ tuổi,
chụp quảng cáo, điện ảnh, sau đó tiền liền rầm rầm đến trên tay chúng
ta, thế nào?"
"Thánh Duyên không có tuệ căn." Nhiễm Ngạo kéo quần áo của tôi đến bả vai, ở bên tôii tôi chậm rãi nói: "Còn không bằng
sinh vài đứa, bồi dưỡng từ nhỏ tốt hơn."
"Sinh lần nữa em sẽ
thành heo a." Tôi đánh tay anh, cẩn thận theo dõi anh: "Nhiễm Ngạo, đều
là em làm hại công ty thành dạng này, anh có trách em không?"
Nhiễm Ngạo đem tôi ôm lên trên đùi, nhìn tôi dịu dàng nói: "Biết không? Cho
dù anh mất đi công ty, nhưng anh còn có được bảo bối trân quý nhất."
Tôi mặt đỏ tôii hồng xoa xoa tiểu bạch kiểm của anh: "Khi nào thì miệng trở nên ngọt như vậy rồi?"
"Sao em lại đỏ mắt?" Anh tò mò liếc tôi một cái: "Anh nói là Thánh Duyên."
". . . . . ."
Trải qua vài tuần lễ thức đêm chiến đấu hăng hái, Nhiễm Ngạo một lần nữa
thiết kế một trò chơi phát triển hơn, bán rất đắt, cũng tranh thủ đến
những khách hàng mới, nguy cấp của công ty được giải trừ, tôi đây mới
nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay, Nhiễm Ngạo bỗng nhiên mang theo tôi cùng Thánh Duyên đi vào bệnh viện.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Nhiễm Ngạo, tôi có chút sợ hãi: "Làm sao vậy? Là ai đã xảy ra chuyện?"
"Là ông nội anh." Nhiễm Ngạo nhếch miệng: "Ông đột nhiên phát bệnh tim
trong hội nghị công ty, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện liền muốn trông
thấy Thánh Duyên."
Tay Nhiễm Ngạo có một chút run run, vô luận
ông nội của anh đã làm gì, dù sao vẫn là thân nhân của anh, máu mủ tình
thâm, anh không muốn thấy lão nhân có cái gì bất trắc.
Tôi cầm tay Nhiễm Ngạo, cho anh ánh mắt cổ vũ: "Yên tâm, ông nội không có việc gì."
Anh mỉm cười, hôn hôn cái trán tôi, sau đó mang theo chúng tôi đi đến bệnh viện.
Vừa tới đến cửa phòng bệnh liền nghe bên trong truyền đến một âm thanh răn
dạy: "Mày tên súc sinh này, dù nói thế nào Tiểu Ngạo cũng là cháu của
mày, là cốt nhục duy nhất của Vĩ Kiệt, vì sao mày luôn muốn trăm phương
ngàn kế mà đẩy nó vào chỗ chết? Mày đừng tưởng rằng tao già đi, liền mắt mù tai điếc, lần trước cư nhiên phái người đi đâm bọn họ, mày cũng
không nghĩ trong bụng nha đầu kia còn có đứa nhỏ! . . Nói sau, Vĩ Kiệt
lập bao nhiêu công lao cho chúng tôi Tào thị, Tiểu Ngạo kế thừa vị trí
của nó cũng là chuyện đương nhiên! Vì sao mày không khoan dung nó !"
"Vĩ Kiệt,Vĩ Kiệt, Vĩ Kiệt! Cái gì cũng là vĩ kiệt, cái gì đều là hắn tốt
nhất, cho dù hắn biến thành người chết, cũng vẫn tốt hơn một ngàn vạn
lần so với tôi! Nhưng ba đừng quên, là ba ngăn cản hắn và người phụ nữ
hắn yêu nhất kết hôn, là ba hại hắn buồn bực không vui nhiều năm như
vậy, là ba khiến cho con hắn mang họ của đàn ông khác!"
Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng "Ba ", đoán chừng là có người bị tát tay.
Quả nhiên, từ bên trong lao ra một nam tử trung niên, giày Tây, áo mũ chỉnh tề, bộ dạng có ba phần tương tự với Nhiễm Ngạo, nhưng mặt mày trong lúc đó đã có một cỗ tức giận.
Anh nhìn thấy chúng tôi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chăm chú nhìn chúng tôi, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Trong lòng tôi không khỏi một trận kinh ngạc, theo bản năng tránh ở phía sau Nhiễm Ngạo. Xem ra ông chính là Tào Kinh Kiệt.
"Không hổ là con của Tào Vĩ Kiệt, lợi hại, động không chết, cũng không suy
sụp." Chỉ thấy anh sờ sờ caravat, khóe miệng gợi lên một cái tươi cười
không có ý tốt: "Bất quá tôi khuyên cậu vẫn là cẩn thận một chút, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Tôi bất cứ lúc nào cũng tiếp nhận, chẳng qua nếu như ông dám thương tổn người bên cạnh tôi, " Nhiễm Ngạo che ở phía
trước tôi, lớn tiếng nói: "Tôi sẽ tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, đến
lúc đó khiến ông thành hai bàn tay trắng."
Tào Kinh Kiệt bị kinh sợ, chán nản hít mũi, ngượng ngùng tránh ra.
Lúc này chúng tôi mới tiến vào phòng