
u ngươi gật đầu, chúng tôi cũng sẽ có chuyện xưa thuộc về
mình."
Nhiễm Ngạo.
Tôi tỉnh táo lại.
Tôi đang làm gì!
Tôi cư nhiên muốn lợi dụng Funeral đến quên Nhiễm Ngạo!?
Đáng sợ, tôi bị ý đồ của mình làm tỉnh lại, dùng sức đẩy Funeral ra, đồng
thời đem ly rượu trên bàn hất xuống đất, "Bàng" một tiếng, đánh nát bầu
trời đêm yên tĩnh.
"Làm sao vậy?" tình dục trong mắt Funeral chưa trôi đi, hai tay của anh đặt ở thắt lưng của tôi, tôi không thể rời đi ghế dựa.
"Funeral, thực xin lỗi, chúng tôi không thể làm như vậy." Tôi gục đầu xuống, cầm chăn che lại thật chặt.
Funeral nâng mặt của tôi lên, thâm tình nói: "Không phải mới vừa rồi tốt lắm
sao? Không cần sợ hãi, tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không xúc phạm tới em."
"Không phải như vậy!" Tôi không chịu lắc đầu: "Funeral, nếu làm như vậy, tôi chính là lợi dụng anh để tổn thương Nhiễm Ngạo!"
Funeral sửng sốt: "Tôi không tin."
"Là thật, Funeral." Tôi chặt chẽ nhìn mắt của anh: "Vừa rồi, trong lòng tôi suy nghĩ nhớ nhung tất cả đều là Nhiễm Ngạo."
Ánh mắt Funeral chợt co rụt lại, như là bị tên đâm trúng, trên mặt thoáng
hiện thần sắc thống khổ. Tôi áy náy cúi đầu, là sự tùy hứng cùng ích kỷ
của tôi, khiến cho anh lại bị thương lần nữa.
Tôi ngăn anh, đứng
dậy: "Funeral, tôi thật sự không bao giờ có thể yêu người nào nữa. Sáng
mai tôi sẽ rời đi nơi này, chúng tôi. . . Chúng ta vẫn là không nên gặp
lại."
Nói xong, tôi xoay người rời đi, đầu vẫn choáng váng, nhưng bước chân cũng rất ổn định. Bởi vì tôi rõ ràng, tôi rời đi, là chính
xác.
Bỗng nhiên, Funeral từ phía sau giữ chặt tôi, đem tôi chặt
chẽ để ở trên tường, anh dựa rất gần vào tôi, thậm chí có thể trực tiếp
cảm nhận được hô hấp của anh.
"Funeral, anh say, mau thả tôi ra!" Tôi tựa đầu chuyển hướng một bên, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm
giác khủng hoảng khó nói lên lời.
"Tôi không dám thả em rời đi,
vừa buông tay, em sẽ biến mất không tung tích." Anh đem mặt cuối xuống
đầu tôi, thật sâu ngửi: "Tịnh Nhã, tôi muốn em."
"Không cần!
Funeral, anh thanh tỉnh một chút!" Tiếng gào cũng không thể ngăn cản
anh, hai tay của tôi bị gắt gao giam cầm, áo tắm dài của tôi bị cuồng
bạo, ngực một trận lạnh lẽo.
Thân hình cao lớn của anh gắt gao đè tôi, làm tôi không thể động đậy. Môi anh nóng rực di chuyển tới ngực
tôi, như là bàn ủi, làm nóng da thịt của tôi, trải qua mỗi chỗ, đều lưu
lại dấu vết.
Anh tách hai chân của tôi ra, đưa tay xâm nhập vạt
áo tắm dài, vuốt ve chỗ mẫn cảm của tôi. Trong mắt của anh một mảnh mù
mịt, sớm đã mất đi thanh tỉnh, tôi sợ hãi run run lên.
Không thể, tôi không thể để cho sự tình phát sinh.
Tôi ngừng phản kháng, tùy ý anh bài bố. Nhìn thấy phản ứng của tôi, Funeral cũng chầm chậm thả lỏng thân mình, thả lỏng giam cầm đối với tôi. Tôi
nắm thời cơ, dùng hết toàn lực thoát khỏi anh.
Funeral lảo đảo lui ra sau, tôi nhanh chạy trốn, còn chưa đi ra hai bước, liền bị anh từ sau đụng ngã.
Anh dùng thân mình đè nặng tôi, hô hấp hỗn loạn thở ở mép tóc của tôi, anh ở tôi bên tôii dùng tiếng nói khàn khàn nói: "Đừng chạy, cầu em lưu lại."
Lần này, tôi bị khống chế chặt chẽ, rốt cuộc không thể giãy. Anh đem áo tắm dài của tôi kéo tới thắt lưng, lộ ra một tảng lưng trần trụi lớn, tóc
dài ẩm ướt kề sát trên da thịt ở lưng, khó chịu nói không nên lời. Anh
nhẹ nhàng lưu luyến trên lưng của tôi, mút vào , liếm lau, giống nhau
quyết ý muốn ở trên người của tôi lưu lại ký hiệu thuộc về anh. Mà trong lúc đó ở hai chân tôi, phấn khích của anh gắt gao để ở tôi, hết sức
căng thẳng.
Tôi tuyệt vọng, nếu sự tình thật sự phát sinh, này sẽ mang đến càng nhiều thống khổ.
Tôi giương mắt, thấy cách đó không xa, ly rượu bể thành mảnh nhỏ, rơi lả
tả, mảnh nhỏ bén nhọn ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng loang loáng quỷ
mị.
Tôi không có nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy một mảnh nhỏ, dùng sức cắt cổ tay trái.
Một trận đau nhức đánh tới, máu tươi chảy ra ồ ồ, nhỏ giọt trên mặt đất, tụ tập thành một vũng máu.
"Tịnh Nhã!" Funeral lập tức đoạt lấy mảnh nhỏ trong tay tôi, hoảng sợ mà đau lòng kêu to: "Vì sao muốn làm chuyện ngu xuẩn!"
Tôi cũng không muốn! Vốn thầm nghĩ chỉ chảy ra một ít máu, ai biết vận khí tốt như vậy cư nhiên cắt đến động mạch, đau quá!
"Tôi đưa ngươi đi bệnh viện!" Funeral ôm lấy tôi.
Có lẽ là mất máu quá nhiều, trước mắt của tôi bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, tôi cư nhiên thấy Nhiễm Ngạo.
Nguyên lai tôi là tưởng niệm anh như vậy.
Chỉ thấy ảo ảnh kia vọt vào cửa, thấy tình huống trong phòng, trong mắt lóe lửa giận khiến cho lòng người lạnh, anh đoạt lấy tôi trên tay Funeral.
Ảo ảnh chân thật như thế, tôi cảm giác được độ ấm khi anh ôm ấp, ngửi thấy được hương vị quen thuộc, nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: "Tịnh Nhã, đừng
sợ, anh ở trong này."
Tôi mở to hai mắt, vỗ về mặt của anh, trên tay truyền đến cảm giác chân thật .
Là Nhiễm Ngạo, là anh thật !
Máu vẫn không ngừng chảy, vết thương cũng càng thêm đau đớn, trán của tôi
thấm ra từng trận mồ hôi lạnh, trước mắt dần dần biến thành màu đen, tôi mê man đi.
Mở mắt ra, cảm giác đã là sáng sớm, gió biển thổi rèm cửa màu trắng