XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323193

Bình chọn: 10.00/10/319 lượt.

Phi ngã

thành như vậy, người đâu!"

Bên ngoài sớm có thị vệ hầu hạ , nghe tiếng liền tiến vào.

Phượng Thiên Vũ chỉ hai tiểu cung nữ kia cùng Thủy Diệu m: "Hầu hạ Vương Phi

bất lực, đem các nàng mang xuống, đánh hai mươi trượng!"

Một tiếng " vâng " vang lên, thành công làm cho hai tiểu nha hoàn kia bị dọa trắng mặt.

Thủy Diệu m sợ tới mức cũng thiếu chút té ngồi dưới đất.

Thị vệ bước đến lôi các nàng đi.

Trong đó một tiểu nha hoàn nhịn nữa không được, kêu lên: "Thái tử gia tha

mạng, chuyện không liên quan đến nô tỳ, là Thủy cô nương đẩy Vương Phi

té ngã!"

Nàng hô lên một câu này, mặt Thủy Diệu m thoáng chốc

trắng bạch, run giọng nói: "Trụy nhân, ta và ngươi kiếp trước không oán, kiếp này không thù , tại sao ngươi lại muốn hãm hại ta như thế?"

Mới nói được lời này, liền nghe thấy thanh âm của Vân phi nói: "Làm sao

vậy? Tại sao chỉ thử quần áo mà lại làm ra trận chiến lớn như vậy ?"

Tiếng ngọc bội vang nhỏ, Vân phi cùng mấy vị mệnh phụ phu nhân kia cũng các nữ nhi vén rèm đi đến.

Thủy Diệu m như gặp được cứu tinh, xông đến, quỳ gối dưới chân Vân phi, khóc như hoa đào gặp mưa: "Nương nương, xin nương nương hãy làm chủ cho nô

tỳ, Vương Phi không cẩn thận té ngã, xem như nô tỳ hầu hạ bất lực,

nhưng. . . . . . Nhưng Vương Phi nghĩ đến nô tỳ đẩy ngài ấy ngã, nô tỳ

cho dù có lá gan to bằng trời, cũng không dám làm ra loại chuyện này,

nha đầu Trụy nhân này cũng không biết là chịu ai sai khiến, cũng tới oan uổng nô tỳ. . . . . . Thỉnh nương nương làm chủ cho nô tỳ, cho nô tỳ

một cái công đạo."

Long Phù Nguyệt nghe nàng ta nói một hơi dài , những câu này điều có ám chỉ.

Ngay từ đầu nàng ta còn van xin, bây giờ bỗng nhiên dập đầu như bửa củi.

Nha , đây rõ ràng là cung đấu diễn phải không?

Quả nhiên làm cho người ta tăng thêm kiến thức!

Hừ, cô nãi nãi tốt xấu cũng xem qua nhiều tiểu thuyết cung đấu, Đại gia không cần không có nghĩa là Đại gia sẽ không!

Lần này chỉ sợ lại là cùng chuyện Anh Lạc công chúa rơi xuống nước giống nhau.

Lại là lão hoàng đế bày mưu đặt kế , muốn hạ uy phong của cô nãi nãi. . . . . .

Vân phi liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, thản nhiên nói: "Vương Phi,

chẳng qua chỉ té ngã một chút mà thôi,không cần phải làm lớn chuyện ?

Không khéo làm cho các nô tài chê cười. Được rồi, các ngươi đều đi xuống đi." Khoát tay áo, Thủy Diệu m như được đại xá, dập đầu lia lịa vội vàng bước đi.

Nàng còn chưa đi ra khỏi cửa, liền có hai thị vệ che ở trước mặt của nàng.

Vân phi chau mày: "Chết tiệt nô tài, Ai gia không phải nói thả nàng đi sao? Vì sao phải ngăn đón? Ngay cả lời nói của Ai gia cũng không nghe đến sao? !"

Hai thị vệ kia không nhúc nhích.

Thủy Diệu m chẳng qua chỉ là một nữ lưu yếu đuối, đương nhiên không dám cùng hai thị vệ cao lớn thô kệch so đo, đành phải trở về.

Vân phi tức giận thân hình run nhè nhẹ, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ : " Thái tử gia, xin cho người của ngài tránh ra. "

Phượng Thiên Vũ lại không thèm quan tâm đến lý lẽ của bà, đem Long Phù Nguyệt nhẹ nhàng đặt ở trên ghế: "Ngoan, cho ta xem thử có trầy sướt ở đâu không?"

Long Phù Nguyệt cau mày: "Chân còn có chút đau. . . . . . Ừm, Móng chân cái ấy, đau chết ta."

Phượng Thiên Vũ lúc này đương nhiên không thể kéo ống quần của nàng để xem, chỉ cách quần của nàng sờ soạng thử.

Ẩn ẩn có chút dính cùng ẩm ướt, xem ra là đã chảy máu.

Trong lòng tê rần,cảm thấy thật tức giận.

Thản nhiên nhìn Thủy Diệu m liếc mắt một cái, lại xoa xoa đầu Long Phù Nguyệt nói : "Đem móng chân người kia chặt xuống cho rùa con ăn được không?"

Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: "Không tốt, thối hoắc , con rùa đen nhỏ nhà của ta ăn sẽ buồn nôn ."

Sắc mặt của Thủy Diệu m chỉ có thể dùng từ trắng bệch để hình dung.

Bùm quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Nương nương, thật không phải là nô tỳ làm. Nương nương làm chủ cho nô tỳ."

Vân phi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mặc dù là các nô tài hầu hạ không đắc lực, nhưng Vương Phi tự mình cũng không cẩn thận, chuyện nhỏ như vậy cũng tính toán chi li không khỏi mất phong phạm hoàng gia , chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi. . . . . ."

Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu nói : "Chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi? Nương nương nói rất đúng, thực sự rất đúng. . . . . ."

Trong miệng hắn nói chuyện, lòng bàn chân hơi động một chút, liền đem hai ba viên trân châu dưới chân đá về dưới chân của Vân phi.

Động tác của hắn vô cùng nhanh, người khác hoàn toàn thấy không rõ, cũng sẽ không chú ý.

Vân phi nghe trong lời nói của Phượng Thiên Vũ ý tứ có buông lỏng, trong lòng vui vẻ, đi về phía trước hai bước, đang muốn nói gì đó. Không đề phòng một cước đạp trúng một viên trân châu tròn căng .

Trợt té ngửa mặt lên trời, ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, nhất thời té ngã bốn chân chổng lên trời.

Trước mắt Vân phi là sao cùng chim nhỏ bay loạn, xương sống đau đến giống như bị đứt gãy.

Mặt cười lập tức trắng bệch.

Mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vã ba chân bốn cẳng đem bà đở lên.

Mái tóc búi tỉ mỉ của bà nhất thời rời ra,