
. . . . . . Ta, ta. . . . . . Ta nên làm cái gì bây giờ?" Thanh âm của nàng run run, giống như mang theo tiếng khó nghẹn ngào.
Hoa Bão Nguyệt nhíu nhíu mày.
Hắn chỉ mới rời đi một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nha đầu kia liền biến thành bộ dáng quái lạ như vậy?
Hắn đưa tay lên, liền tách ra đôi tay nhỏ bé đang che mặt của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đẫm nước. Trong hai tròng mắt lại tràn đây mê mang cùng lo sợ nghi hoặc.
Tựa hồ tuyệt vọng tới cực điểm, không biết nên đi con đường nào.
"Tiểu nha đầu, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội thấy được cái gì? Ngoan, nói cho ta biết, đại ca nghĩ kế cho ngươi." Hoa Bão Nguyệt thấp giọng dụ dỗ nàng.
Long Phù Nguyệt lại lắc lắc đầu, trong đầu trống rỗng.
Trong lòng cũng nói không rõ là cảm giác gì, vừa như tuyệt vọng lại như không hề cam lòng.
Đột nhiên cảm thấy tất cả người trên thế gian này đều hoang đường buồn cười .
Hai năm trước nàng bị hắn vô tận vắng vẻ, lại còn bị đánh hắn ba mươi roi.
Nàng vốn dĩ đã tuyệt vọng, hoàn toàn hết hy vọng.
Thế này mới tự mình giải độc tình của hắn, từ nay về sau cùng hắn cầu về cầu, đường về đường.
Nhưng hắn lại tìm được nàng!
Cuồng dại dây dưa nàng như vậy, vì nàng đở kiếm, còn suýt nữa liên lụy đến tính mạng.
Cứu nàng một lần rồi lại một lần, lại công phá lòng phòng bị của nàng.
Nàng đã chuẩn bị tha thứ hắn một lần nữa.
Lại không nghĩ rằng bất quá chỉ mới mấy tháng ngắn ngủn, nàng vô cùng khốn khổ mới tìm được cách xuyên trở về , lấy được lại là một kết quả như vậy!
Hắn cư nhiên không nhìn ra thân thể kia đã thay đổi thành người khác, đã cùng nàng song túc song phi rồi, còn có đứa nhỏ nữa, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Buông tay sao?
Tâm, giống như bị đông cứng lại, máu tươi đầm đìa , trong dạ dày tràn đầy chua xót, đảo lộng không thôi .
Đột nhiên cảm giác được thiên hạ to lớn, lại cũng không có chỗ dung thân cho nàng.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt : "Hoa đại ca, chúng ta lại xuyên trở về đi thôi! Đừng ở chỗ này nữa. Ta muốn trở về, trở về!"
Hoa Bão Nguyệt tuy rằng không biết nàng rốt cuộc nhìn thấy gì, nhưng biết nhất định có liên quan đến Phượng Thiên Vũ.
Không khỏi thở dài, vỗ vỗ bả vai Long Phù Nguyệt nói: "Tiểu nha đầu, luân hồi bàn này không thể sử dụng liên tục, phải cách thời gian ba ngày, bằng không sẽ hỏng ."
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ. Cũng không nghĩ tới luân hồi bàn lại còn có đặc tính này.
Nàng ngã ngồi xuống, ôm lấy đầu: "Đối với ta, một ngày cũng đợi không nổi nữa. . . . . ."
Hoa Bão Nguyệt im lặng nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy suy sút cùng tuyệt vọng, biết nàng đã chịu đả kích không nhỏ.
Thở dài, nói : "Tiểu nha đầu, cho dù tên họ Vũ không cần ngươi, ngươi cũng không hề lo lắng Đại sư huynh của muội sao? Muội không phải nói hắn còn cần Thận châu cùng máu Thánh nữ để cứu mạng sao?"
Một câu thành công nhắc nhở Long Phù Nguyệt, nàng vội nhảy dựng lên.
Đúng vậy a, nàng làm sao lại đã quên chuyện quan trọng như vậy chứ!
Trước khi nàng xuyên qua một lòng chỉ nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, mà đặc tính của luân hồi bàn, trong lòng ngươi nghĩ ai, sẽ đem ngươi đưa đến bên người đó.
Nay nàng xuyên qua đến nơi đây, như vậy Phượng Thiên Vũ nhất định là ở trong thành này rồi.
Mà bụng của vị Long Vương phi đó lại lớn như thế, khẳng định là đã qua rất nhiều tháng khi nàng rời đi rồi.
Nàng nhớ rõ khi đó nghe thận quy nói, vài ngày sau có một con Long quy cởi xác hóa rồng.
Nay mấy tháng đã trôi qua, không biết bọn họ khi đó có lấy được Thận châu không?
Phượng Thiên Vũ về tới nơi này, không biết đại sư huynh bọn họ có cùng về theo hay không?
Linh hồn của nàng rời đi, vậy máu thân thể kia có tính như máu Thánh nữ không?
Vô số nghi vấn rối rắm ở trong đầu của nàng, những điều này nàng thật nóng lòng muốn biết !
Mặc kệ Phượng Thiên Vũ thế nào, nhưng bệnh của đại sư huynh nàng vẫn luôn luôn lo lắng !
Nàng nhảy dựng lên, nhìn Hoa Bão Nguyệt: "Hoa đại ca, huynh có nghe được tin tức của đại sư huynh ta không? Còn tòa thành này tên gọi là gì?"
Hoa Bão Nguyệt thấy nàng rốt cục không còn hối tiếc tự than thở, nửa chết nửa sống, cười nhẹ một tiếng: " Thành này gọi là gì Nhai Nghi Thành, nhưng ta không biết tin tức Đại sư huynh của ngươi , bất quá chúng ta không ngại hỏi thăm một chút."
Nhai Nghi Thành?
Đây không phải là thành của nước Thiên Tuyền sao?
Thì ra hắn đã trở lại Thiên Tuyền quốc!
Chỉ không biết đại sư huynh bọn họ cũng có cùng trở về không?
Long Phù Nguyệt tiếp nhận bọc y phục trong tay Hoa Bão Nguyệt, đổi lại quần áo hắn mua giúp mình.
Ánh mắt Hoa Bão Nguyệt độc đáo, mua quần áo thế nhưng dị thường hòa hợp.
Một màu trắng thuần khiết làm nền, phía trên trang trí hoa văn nhạt, thanh nhã và đẹp đẽ quý giá.
Càng tăng thêm vẻ thanh nhã thoát tục, khí chất xuất chúng của nàng.
Hoa Bão Nguyệt huýt sáo một tiếng, cười ha hả nói: "Bộ quần áo này quả nhiên thích hợp muội. Bất quá, nha đầu, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này của muội cùng dung mạo khí chất bây giờ không hòa hợp