
ong Phù Nguyệt bất chợt muốn vuốt đuôi ngựa.
Thân mình Hoa Bão Nguyệt cứng đờ, khẽ thở dài một cái.
Hắn nên nói như thế nào đây. Khu ma Y gia này mặc dù chỉ là một gia tộc phàm nhân, nhưng năng lực lại lớn thật. Không thể so những tinh linh tu tiên như bọn họ. Nhất là cái linh tịch kia, làm cho thân thể nửa tiên nửa yêu như hắn phải kiêng kị ba phần. . . . . .
Được rồi, hắn không phải kiêng kị nàng, mà là nhường nhịn nàng. . . . . .
Ai bảo tiên thể của hắn còn lại không đến một phần mười kia chứ, lại căn cứ vào nguyên tắc hảo nam không cùng nữ đấu không thèm chấp nhặt cùng nàng. . . . . Nhưng nha đầu kia thật sự là phi thường lợi hại .
Hắn tận mắt thấy có rất nhiều yêu ma có đạo hạnh ngàn năm thất bại ở trong tay nàng, khốc vô cùng.
"Ai, lần này trộm luân hồi bàn cùng khu ma phục của nàng, không biết nàng có thể tức giận đến lột da hồ ly của ta hay không?"
Long Phù Nguyệt thấy vẻ mặt hắn bỗng nhiên cổ quái, bộ dạng giống như trầm tư, có chút buồn bực.
Đang muốn ngẩng đầu hỏi hắn. Chợt nghe phía dưới truyền đến tiếng động kinh hô ồn ào.
Nàng theo bản năng cúi đầu vừa thấy. Đã thấy phía dưới người quỳ trên đất đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có tiếng gọi kinh dị : "Thần tiên! Có thần tiên!"
Long Phù Nguyệt giật mình một cái, mới kinh hoàng hiểu được những người này quỳ lạy đúng là hai người, nhất thời đen mặt.
Trời ạ, Hoa Bão Nguyệt này lại dám công khái dẫn mình bay trên mây trước phố xá phồn hoa sầm uất như vậy!
Kìm lòng không đậu lôi kéo ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt : "À, ừm —— Hoa đại ca, chúng ta cứ rêu rao hạ xuống như vậy sao?"
Hoa Bão Nguyệt cũng đã tỉnh hồn lại. Khuôn mặt tuấn tú cũng nhất thời tối sầm. Nếu hạ xuống như thế này, sợ sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Hoa Bão Nguyệt hắn luôn luôn khiêm tốn, sao có thể làm ra chuyện rêu rao như vậy?
Hắn vung ống tay áo mạnh lên, những người đang quỳ lạy ở đất chỉ thấy một trận gió mạnh thổi qua.
Mạnh đến mức không thể mở mắt nổi, đến khi mở mắt ra được thì trên bầu trời đã không còn bóng dáng đôi tiên nhân trang phục quái dị kia nữa.
Thần tiên a! Rõ ràng thần tiên a!
Mới thấy đó đã không thấy tăm hơi rồi!
Những dân chúng quanh đó than thở rất nhiều, cũng đem chuyện thần tiên đột nhiên xuất hiện trên không trung ngay giữa chợ, như gió truyền khắp moj ngõ ngách của tòa thành thị này . . . . . .
Hoa Bão Nguyệt đáp mây bay quá là nhanh, Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, lảo đảo một cái, suýt nữa từ đụn mây rơi xuống rồi.
Hoa Bão Nguyệt mang theo nàng bay thẳng đến một ngoại ô không người mới hạ đụn mây xuống.
Long Phù Nguyệt sợ đến chân đều mềm nhũn.
Thẫn thờ mất nửa ngày.
Hoa Bão Nguyệt cười dài vỗ đầu vai Long Phù Nguyệt một cái: "Thế nào? Tiểu nha đầu. Cảm giác bay trên mây như thế nào? Đủ oai chứ?"
Long Phù Nguyệt kinh hồn chưa định thần lại, nhìn chung quanh. Nơi này là một vùng quê, dưới chân cỏ khô thật cao, cách đó không xa có một cây to đã khô lá, gió thổi qua, những chiếc lá khô tung bay, những chiếc lá đầu không còn lại chút gì .
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút.
Mùa thu?
Nàng nhớ rõ lúc rời đi đúng là mùa xuân, mà nàng ở hiện đại cũng chưa đến ba tháng, sao nơi này hình như đã qua nửa năm?
Chẳng lẽ là —— Xuyên lầm? Xuyên sai niên đại rồi?
Vậy nàng đã đến chỗ nào thế này?
Nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, xa xa hình như có có một tòa thành trì. Vội vã chạy nhanh về hướng đó.
Nàng đối với khổi thân thể này thao túng không được linh hoạt như thân thể trước kia, khinh công mười thành không sử dụng được hai thành.
Hoa Bão Nguyệt tay áo tung bay, ung dung theo sát nàng, vẫn không quên trêu chọc nàng: "Tiểu nha đầu, muội nháo cái gì? Cũng đã chờ nhiều tháng rồi, cũng không nên gấp gáp nhất thời."
Long Phù Nguyệt mặc kệ hắn, nhìn thấy nàng cứ chyaj không để ý đến mình, Hoa Bão Nguyệt lại không sợ chết nói một câu: "Muội mặc như vậy vào thành à? Không sợ dân chúng ở đây xem muội là tà ma thiêu cháy ngươi sao?”
Một câu thành công làm ngưng bặt bước chân của Long Phù Nguyệt.
Nàng nhìn bộ khu ma phục bó sát người, lộ tay lộ chân, trang phục này ở hiện đại đó là y phục bình thường, Ở thời đại này thì lại có thể bị xem là dâm đãng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt thoáng chốc đen một nửa, tội nghiệp nhìn Hoa Bão Nguyệt: "Ta vào thành như thế nào? Huynh có thể biến ra bộ nữ trang cho ta không?"
Hoa Bão Nguyệt hừ một tiếng: "Muội nghĩ rằng ta là vạn năng à? Có thể tay không biến ra này nọ?"
Long Phù Nguyệt dừng lại, không sợ chết nói : "Huynh —— Huynh không phải hồ ly thượng tiên sao? Lại là tiền bối của Hoa Đậu Đậu, Hoa Đậu Đậu cũng có thể tay không biến ra được này nọ , sao huynh lại làm không được chứ? Không phải huynh cũng vừa mới thay đổi y phục sao?"
Hoa Bão Nguyệt trừng mắt liếc nhìn nàng: "Tay không biến ra được đồ vật chẳng qua đó là sử dụng Chướng Nhãn pháp, kỳ thật đồ vật thực chất không thay đổi. Bản thân ta là có thể đem tảng đá biến thành quần áo, nhưng muội mặc ở trên người, thì vẫn y như mang tảng đá kia mà thôi, muội muốn mặc không? Quần áo trên người của ta bất quá là dùng lông