
hồ ly của ta biến ra , ta đương nhiên không ngại."
Một câu đem Long Phù Nguyệt ngậm miệng không nói nên lời.
Sau một lúc lâu mới nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Hoa Bão Nguyệt thở dài: "Ta đành phải tốn kém một chút đi mua cho muội bộ y phục nữ. Muội đi tìm chỗ vắng ẩn trước đi, ta sẽ trở về ngay."
Long Phù Nguyệt không có biện pháp, chỉ phải gật gật đầu: "Hảo, ta chờ huynh. Đúng rồi, Hoa đại ca, huynh trước nhìn xem chỗ ngồi này thành là cái gì tên."
Hoa Bão Nguyệt gật gật đầu, đi.
Bây giờ đúng là cuối mùa thu, những cơn gió thu lạnh lẽo thổi từng trận, làm cho long tơ trên người Long Phù Nguyệt dựng đứng, nàng ôm lấy cánh tay, co rúm lại một chút.
Ô ô ô, sớm biết rằng bên này lạnh như thế, lúc nàng ra ngoài mặc thêm vài lớp quần áo.
Nàng nhìn chung quanh, gặp một cây đại thụ cách đó không xa.
Nàng vội vã chạy tới, một mặt tìm nơi cản gió, dựa đại thụ ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, chợt nghe xa xa có tiếng bước chân đạp đá vang lên.
Nàng vỗi vã lăn lông lốc nhảy lên, tránh ở phía sau cây nhìn ra phía ngoài thì thấy.
Chỉ thấy một cái kiệu nhỏ bốn người khiêng đi về hướng bên này.
Bốn người này đều thực nghiêm trang, cho thấy là kiệu phu nhà giàu có.
Mà đỉnh cỗ kiệu kia cũng thập phần thanh lịch mà tinh xảo, hiển nhiên người bên trong kiệu cũng cực kỳ bất phàm.
Mà nơi mà đoàn người hướng đến chính là cây to này.
Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, e sợ cho bọn họ sẽ thấy mình, vội vã tìm một bụi cỏ núp vào.
Cỗ kiệu rốt cục ngừng lại.
Kiệu được đặt xuống, kiệu phu khom người xốc lên màn kiệu. Một nữ tử bước xuống.
Long Phù Nguyệt ghé vào trong bụi cỏ, nhìn cô gái kia, trong óc bỗng nhiên vang lên ầm ầm! Giật mình!
Cô gái kia mặc một thân y phục màu trắng nhạt, hoa lệ và quý phái, quần áo được thêu đều là dùng những sợi kim tuyến bạc chế, hai mắt thật to, môi anh đào hồng phấn, gương mặt này làm cho Long Phù Nguyệt vô cùng quen thuộc.
Đúng là thân thể nàng từng dùng ——Long Phù Nguyệt tiểu công chúa chân chính !
Đây không phải làm cho Long Phù Nguyệt khiếp sợ sao.
Chân chính làm cho nàng trợn mắt há hốc mồm là, vị Long Phù Nguyệt công chúa này mặc quần áo rộng thùng thình, bụng nhô to, hiển nhiên là đã có thai , bộ dạng chừng năm sáu tháng!
Trước mắt Long Phù Nguyệt tối sầm, suýt nữa ngất đi!
Nàng ta đã mang thai, nàng ta đã mang thai rồi!
Đứa nhỏ là của ai? Không phải là Phượng Thiên Vũ chứ?
Nói như vậy, hắn không hề nhìn ra khối thân thể này đã thay đổi thành người khác?
Hắn rốt cuộc vẫn cùng vị Long Phù Nguyệt công chúa chân chính này ở cùng một chỗ? !
Nhìn dáng vẻ nàng, y phục hoa lệ của nàng rất không tồi. . . . . .
Đố kỵ điên cuồng giống như cỏ dại lan tràn ở trong lòng, Long Phù Nguyệt nắm chặt cỏ khô dưới chân, toàn thân như bị ngâm trong băng giá, từ đầu lọn tóc đến ngón chân đều là lạnh lẽo .
Vị Long Phù Nguyệt công chúa kia phất phất tay: "Ta tùy ý đi dạo giải sầu một chút, các ngươi lui xuống trước đi đi."
Bốn kiệu phu nhất tề khom người đáp ứng : "Dạ! Vương Phi cẩn thận."
Lui ra.
Động tác của bọn họ đều nhịp, hơn nữa đi lại nhẹ nhàng, hiển nhiên chịu qua đặc huấn, đều là cao thủ.
Bọn họ thối lui đến cạnh cỗ kiệu, khoanh tay đứng thẳng.
Long Phù Nguyệt tựa vào trong bụi cỏ, bị hai chữ ‘ Vương Phi’ kia làm kinh hoàng bất động.
Thì ra —— Nàng thật sự trở thành Vương Phi rồi! Không cần hỏi, là Vương Phi của Phượng Thiên Vũ .
Hắn từng yêu mình như vậy, nhưng không hề để cho mình trở thành Vương Phi, không nghĩ tới thay đổi linh hồn, cũng rất dễ dàng làm được!
Long Phù Nguyệt cũng không biết là nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén gần như muốn nổ tung,
Hai tay bên người gắt gao nắm thành quyền, móng tay cũng đâm sâu vào trong thịt, hàm răng cắn chặt cánh môi, có từng đợt từng đợt máu tươi chảy ra nàng cũng không hề hay biết.
Vị Vương Phi Long Phù Nguyệt kia tựa hồ là chẳng có mục đích, nơi này đi một chút, nơi kia nhìn xem, bất tri bất giác liền đi tới dưới đại thụ.
Long Phù Nguyệt liền tránh ở trong bụi cỏ cách đại thụ không xa , như vậy ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi mịn màng trên mắt nàng.
Long Phù Nguyệt Vương Phi tựa hồ so với ban đầu mập hơn một ít, màu da trắng noãn tinh tế, khí sắc cũng rất không tồi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy vẻ thản nhiên , đôi mắt bất động thanh sắc mọi nơi nhìn một cái.
Một bàn tay tựa vào thân cây, giống như vô tình dùng tay kia vuốt nhẹ mái tóc mây, tựa hồ lấy ra một vật gì đó, nhét vào một cái hốc bên trong cây đại thụ .
Động tác của nàng ta cực nhanh, nếu như không cẩn thận quan sát nhất định sẽ không thấy.
Long Phù Nguyệt ở cách nàng không xa, đang nhìn nàng không nháy mắt. Không hề xem nhẹ bất kỳ một động tác biểu tình nào của nàng.
Thấy động tác của nàng giống như điệp viên ngầm, không khỏi ngây người.
Vị Vương Phi Long Phù Nguyệt này rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại giống như đặc vụ vậy?
Long Phù Nguyệt ngừng thở, muốn nhìn thử xem nàng ta còn có động tác gì nữa.
Vị Long Vương phi kia ( Trời ạ, hai người đều là Long Phù