
Long Phù Nguyệt đi vào một chỗ bên sườn đồi.
Bên sườn đồi là một đoạn nhai cheo leo thăm thẳm từ trên xuống dưới , chừng vài trăm thước, Long Phù Nguyệt nhìn thoáng qua xuống phía dưới, đã cảm thấy một trận quáng mắt.
Hoa Bão Nguyệt tà tà cười: "Bé con, có dám ở trong này nhảy xuống không?"
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: "Nhảy. . . . . . Nhảy xuống vực? Tại sao phải nhảy?"
Hoa Bão Nguyệt lành lạnh nói: "Chỉ có nhảy xuống vực về sau mới có thể xuyên qua, bất quá ta đối với luân hồi bàn vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, có thể sẽ thất bại. . . . . ."
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút: "Nếu thất bại sẽ như thế nào ?"
Hoa Bão Nguyệt mở to hai mắt, cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành: "Rất đơn giản, thất bại em sẽ ngã thành bánh thịt, ngay cả cha nương ngươi cũng nhận ngươi không ra. Thế nào? Em có hối hận hay không? Còn muốn đi xuyên qua không?"
Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, gật gật đầu: "Chết cũng phải xuyên! Cùng lắm thì lại chết một lần!"
Hoa Bão Nguyệt huýt sáo, cười ha hả: "Được! Quyết tâm khá lớn!"
Từ trong lòng lấy ra một cái la bàn hình dáng đen nhánh gì đó: "Nha đầu, trong lòng suy nghĩ đến triều đại mà em muốn xuyên qua, dù sao em cũng đã ở bên kia một thời gian, bên kia còn lưu lại hơi thở của em, có lẽ sẽ không xuyên sai triều đại. . . . . ."
Long Phù Nguyệt tò mò nhìn vật trong tay hắn: "Đây là?"
Hoa Bão Nguyệt cười híp mắt nói: "Đây là luân hồi bàn, vật của khu ma Y gia, dùng tốt vô cùng. . . . . . Tốt lắm! Em tập trung ý niệm suy nghĩ, chúng ta bắt đầu!"
Vừa kéo vòng eo Long Phù Nguyệt , nhún thân liền nhảy xuống!
Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn nói nhảy liền nhảy, kinh hoàng, suýt nữa thét chói tai ra tiếng.
Một tiếng này thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng, Hoa Bão Nguyệt đem luân hồi bàn kia ném xuống phía dưới. Phía dưới nháy mắt ngay lập tức hiện ra một luồng lốc xoáy màu đen.
Thân ảnh hai người ở trong lốc xoáy chợt lóe lên, liền biến mất không thấy.
Long Phù Nguyệt ở trung tâm lốc xoáy bị chuyển đầu váng mắt hoa, gần như tìm không thấy phương hướng. Kìm lòng không đậu nắm chặt quần áo Hoa Bão Nguyệt.
Hoa Bão Nguyệt cười giống như con hồ ly trộm tinh. Cuối cùng cũng có người nếm đến mùi vị lần đầu xuyên qua. Còn nhớ con nhóc họ Y lần đầu tiên mang theo hắn xuyên qua, hắn cũng gắt gao ôm eo của nàng, thiếu chút nữa đem thắt lưng nàng cắt đứt, kinh hoàng không ít, bị con nhóc kia cười nhạo đến chết khiếp, thật sự đã đánh mất thể diện hồ ly thượng tiên của hắn.
Lúc này nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt trắng bệch, bộ dạng sống chết bắt lấy vạt áo hắn không buông, hắn cảm giác tâm lý cân bằng không ít. . . . . .
Phốc một tiếng, hai người cuối cùng chuyển ra khỏi sương mù lốc xoáy, bên ngoài một mảnh trời xanh mây trắng.
Mà thân mình Long Phù Nguyệt vẫn quay cuồng hạ lạc như trước.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ. Cúi đầu xuống phía dưới vừa thấy.
Liền nhìn thấy những ngôi nhà nhỏ như những hộp diêm. . . . . .
Trời ạ, từ trên cao như thế này nếu té xuống, không phải là sẽ ngã thành bánh thịt heo sao?
Y niệm trong đầu nàng chưa chuyển xong, vòng eo bỗng nhiên căng thẳng, đã rơi bên trong một vòng tay ấm áp. Giảm tốc độ xuống nhất thời chậm lại.
Cúi đầu vừa thấy, dưới chân là một đám mây ngưng kết, mà hai người bọn họ đang dẫm lên đóa hoa mây này.
Dọa! Nàng cư nhiên đang Đằng Vân!
Quả nhiên là không chỉ có chấn động, chỉ có càng chấn động hơn thôi!
Long Phù Nguyệt hoàn toàn bị sét đánh trúng.
Nhìn Hoa Bão Nguyệt bên cạnh liếc mắt một cái, lại bỗng nhiên mở to hai mắt. Lỡ lời hỏi: "Di, huynh thay quần áo lúc nào thế?"
Hoa Bão Nguyệt vốn là áo sơmi quần dài phong cách hiện đại, không biết khi nào thì biến thành áo bào trắng phất phới theo gió.
Bên hông một cái ngọc bội hình hồ ly, tóc cũng dài không ít, mặc cho nó rối tung trên đầu vai, khuôn mặt càng có vẻ thêm yêu nghiệt. Tuấn mỹ khác hẳn với phàm nhân.
Hoa Bão Nguyệt cười tủm tỉm : " Nếu chúng ta đi vào cổ đại, đương nhiên phải thay đổi trang phục cổ nhân , thế nào? Hình dáng này của ta có phải so với ban đầu đẹp hơn hay không?"
Đẹp! Đương nhiên rất đẹpý! Quả thực đẹp đến mức thành yêu nghiệt rồi!
Long Phù Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Vậy sao huynh lại không chuẩn bị cho ta một thân cổ trang? Lại mang cho ta bộ quần áo hiện đại này chứ?"
Hoa Bão Nguyệt duỗi ngón gõ nhẹ vào đầu nàng: " Xú nha đầu, không biết tốt xấu . Ngươi cho đây là quần áo nịt bình thường ? Đây chính là quần áo của pháp sư của tộc khu ma! Y phục này độ mềm dẻo cực cao, hơn nữa có bùa hộ mệnh trấn ở phía trên, mặc như vậy , lúc ngươi xuyên qua không gian và thời gian sẽ không cảm thấy đau đớn, bằng không trong cơn lốc xoáy mới vừa rồi, thân thể của ngươi sớm đã bị tan nát như những cánh hoa rồi!"
Long Phù Nguyệt thế mới biết này tác dụng của bộ y phục này, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thì ra là mình hiểu lầm hắn. . . . . . . Huynh nói bộ y phục pháp sư của khu ma Y gia dường như ta đã từng nghe nói qua. Ngay cả hồ ly thượng tiên lợi hại như huynh cũng phải mượn đồ của nhà bọn họ, vậy nhà bọn họ nhất định rất lợi hại phải không?" L