Insane
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323863

Bình chọn: 10.00/10/386 lượt.

Thiên Vũ thản nhiên nói: “Ngươi có thể không tin, nhưng đến lúc đó cũng đừng hối hận! Ngươi kéo dài một ngày, ta liền đem tỉ muội của ngươi giết một người……..”

Long Phù Nguyệt sắc mặt đã nhanh chóng tái nhợt: “Ngươi…..Ngươi là ma quỷ! Ngươi……….Ngươi nếu dám giết phụ hoàng tỉ muội của ta, ta liền tự sát! Ta sẽ làm cho thân thể này tan nát…….”

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ khẽ biến, lập tức lạnh lùng cười: “ Yên tâm, nếu ta không muốn ngươi chết, ta sẽ làm cho ngươi muốn chết cũng không được!”

Long Phù Nguyệt bỗng điên cuồng cười ha hả: “Thật là ta muốn chết ngươi có thể ngăn được sao?!”

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Ngươi không ngại cứ thử xem.”

Long Phù Nguyệt cười lạnh một tiếng, nàng muốn chết người nào có thể ngăn cản được? Tuyệt thực, cắn lưỡi, uống thuốc……Còn rất nhiều biện pháp mà!

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nàng: “Ta cho ngươi một canh giờ để suy nghĩ, hi vọng ngươi sẽ cho ta câu trả lời thuyết phục!”

Ngón tay phất một cái, điểm vào huyệt đạo ở cằm của nàng, khiến nàng muốn cắn lưỡi cũng không thể.

Huyệt đạo toàn thân Long Phù Nguyệt bị điểm, hoàn toàn không nhúc nhích được, lúc này chỉ có thể ngước mắt nhìn.

Lúc này thanh kiếm Nga Mi còn cắm ở trước ngực Phượng Thiên Vũ, hắn cắn răng một cái, đưa tay nhổ xuống. Thuận tay điểm mấy chỗ huyệt đạo chung quanh miệng vết thương, ngăn không cho máu tiếp tục chảy.

Kiếm này tuy rằng không đâm trúng điểm yếu của hắn, nhưng bị thương cũng không nhẹ, hắn cố gắng lắm mới không cho mình ngã xuống.

Lảo đảo vài bước, ngồi trở lại ghế. Nhắm mắt điều tức.

‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng bỗng nhiên bị mở.

Một bóng trắng tiến vào.

Vừa nhìn thấy Long Phù Nguyệt, liền kêu lên vui mừng: “Tiểu chủ nhân, ngươi quả nhiên ở trong này…….Di, ngươi làm sao vậy?”

Bóng trắng này chính là tiểu hồ ly Hoa Kiều Long.

Hai con mắt nó trợn tròn, tựa hồ giờ mới phát hiện Long Phù Nguyệt bị điểm huyệt nói, không khỏi hết sức ngạc nhiên. Quay đầu nhìn thoáng qua thấy Phượng Thiên Vũ: “Đại Vũ Mao, sao nàng lại…….”

Một câu chưa có hỏi xong, bỗng nhiên thấy hắn bị máu tươi nhuộm đỏ nửa thân mình, không khỏi kêu lên một tiếng: “Đại Vũ Mao, ngươi bị làm sao vậy? Sao lại bị thương nặng như vậy?”

Một thanh âm trong trẻo cất lên: “Sao cả hai người các ngươi đều chật vật như vậy? Lại quyết đấu với nhau nữa sao?”

Một hình ảnh màu hồng chợt loé, Hoa Tích Nguyệt từ ngoài cửa sổ bay vào.

Một bóng trắng lại loé lên, Cổ Nhược đi vào.

Nhìn thấy Long Phù Nguyệt bị bất động ở nơi đấy, hắn hơi ngẩn ra, ống tay áo phất một cái, đã giải khai huyệt đạo của nàng: “Phù Nguyệt, làm sao vậy?”

Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

Tất cả mọi người nàng đều không biết, nhưng xem vẻ mặt của bọn họ rõ ràng đều biết nàng!

Nàng cũng không thể không hướng bọn họ cầu cứu!

Nàng liền bắt lấy ống tay áo Cổ Nhược: “Đại…..Đại ca ca, cứu…..Cứu ta!”

Sắc mặt Cổ Nhược khẽ biến: “Ngươi gọi ta cái gì?”

Tiểu hồ ly cùng Hoa Tích Nguyệt cũng giật mình mở to hai mắt.

Long Phù Nguyệt lại không biết mình sai ở chỗ nào, nam tử trước mắt này nhìn qua lớn hơn mình rất nhiều tuổi. Gọi là ‘Đại ca ca’ thì có chỗ nào không đúng sao?

Ừm, không đúng, mấy người này đều cũng phe với cái tên Sát Thần kia, họ là bằng hữu. Bọn họ sẽ không giúp nàng. Sẽ không!

Nàng sợ hãi, từng bước lui về phía sau, rồi bỗng nhiên bỏ chạy.

Trước mắt có một bóng hồng xẹt qua, Long Phù Nguyệt chợt thấy dưới chân như là bị cái gì đó giữ lại, không thể nào nhúc nhích được.

Nàng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên. Đã thấy một đại mĩ nhân đang đứng trước mặt nàng.

Đại mĩ nhân kia, đi vòng quanh người nàng, hơi hơi nhíu mày: “Di, tính khí không giống nha. Hoa Kiều Long, ngươi lại đây nhìn một cái, nàng là chủ nhân của ngươi sao?”

Tiểu hồ ly sững sờ một chút, cũng chạy lại xem, ở trên người Long Phù Nguyệt ngửi ngửi, đôi mắt xanh rực trợn tròn: “Di, thật sự không đúng nha, nàng không phải chủ nhân của ta…”

Quay đầu nhìn Phượng Thiên Vũ: “Đại Vũ Mao, chuyện gì đây? Tiểu chủ nhân của ta đâu rồi?”

Lòng Cổ Nhược bất chợt chấn động, bất động thanh sắc vươn tay, một đạo sương mù bao phủ lấy Long Phù Nguyệt. . . . . .

Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, kêu lên: “Các ngươi……Các ngươi làm cái gì?”

Ý nghĩ tron g đầu bỗng dưng mờ mịt, hình như có cái gì đang thăm dò trong tâm linh của mình.

Đầu óc bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

“Ngươi là ai?” Thanh âm của Cổ Nhược đạm mạc và trầm. Lại có một cảm giác làm mê hoặc lòng người.

Long Phù Nguyệt ngơ ngác, ngoan ngoãn trả lời: “Long Phù Nguyệt.”

“Thiên Cơ quốc Thánh nữ công chúa Long Phù Nguyệt?”

“Vâng.”

“Ngươi không phải đã chết rồi sao? Sao lại có thể sống lại? Trước khi hoàn hồn có nhìn thấy gì không?” Thanh âm của Cổ Nhược giống như từ trên trời xuống địa phủ. Thản nhiên giống như dòng suối trong mát. Lại như có một cái gì đó khiến nàng không thể không trả lời.

“Ta quả thật đã chết rồi. Nhưng ta không cam lòng, vẫn dật dờ chung quanh. Vừa rồi là bị một âm thanh quái lạ hấp dẫn, cho nên mới đến đây, vừa hay nhìn thấy thân thể của ta từ trên cầu thang lăn xuố