
chí tâm linh, lắc đầu thiểu não nói: “Trong thế giới của ta, có một thi nhân tên là Lí Hạ, hắn có hai câu thơ rất hay, đúng với hình dung của ngươi. Quả thực là vô cùng chuẩn xác.”
Nàng nói một câu này, đều câu dẫn hứng thú của mọi người. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: “Không nghĩ tới ngươi còn nhớ một ít thơ, thơ nói về cái gì, nói nghe một chút.”
Con rùa đen nhỏ cũng trợn tròn đôi mắt màu xanh: “Nói mau, nói mau.”
Ô ô, trên thế gian này con người chưa từng trông thấy loài rùa đen chúng nó, không nghĩ tới còn vì chúng nó làm thơ. Quả thật không dễ dàng gì! Nó rất cảm động.
Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ngâm thơ: “Mây đen bị vỡ vụn, mai (Rùa)đón ánh mặt trời. Ngươi xem đi, hai câu thơ này rất phù hợp với hình dung của ngươi.”
Con rùa đen nhỏ cúi đầu đọc lại hai câu thơ. Gật gật cái đầu: “Ừm, ừm, không tồi, rất khí thế! Nhưng mà cái đó và việc đặt tên có liên quan gì?”
Long Phù Nguyệt cười nói: “Hai câu thơ này thực thích hợp với ngươi, nhất là cái từ ‘hắc’ kia, quả thực rất có khí thế! Mà trong phàm nhân ‘Tử’ đại biểu cho sự tôn trọng, giống như Khổng Tử, Đại gia, Tôn Tử, Mặc Tử…..Đều là nhân vật nổi tiếng, tên của bọn họ ở cuối cũng có chữ ‘Tử’.”
Phượng Thiên Vũ không nín được cười: “Vì thế tên của hắn là?”
Long Phù Nguyệt đắc ý, hơi ngửa đầu: “Gọi là ‘Hắc Tử’ thì thế nào?”
Phốc, con rùa đen nhỏ xoay người từ lòng bàn tay nàng rớt xuống.
Tiểu hồ ly bò ra mà cười: “Hắc Tử, Hắc Tử, Hắc Tử……Ha ha ha.”
Đến Cổ Nhược cũng nhịn không được, nở nụ cười.
Hoa Tích Nguyệt cười đến mức không thể đứng dậy được. Ôm lấy cánh tay Cổ Nhược kêu ‘ôi’.
Con rùa đen nhỏ đầu đầy hắc tuyến, oán niệm nhìn nàng: “Tên này………Tên này………Có cái tên nào nghe hay hơn không?”
Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: “Tên này thực chuẩn xác a. Sao vậy? Ngươi không thích?”
Ai! Nó là một con thú cưỡi, chủ nhân đã đặt tên cho, nó có thể nói không hay sao?
Nó buồn bực đem tứ chi co ngắn lại, cổ cũng rụt lại, buồn buồn nói: “Chủ nhân muốn gọi tiểu thần là cái gì thì cứ gọi đi. Được rồi, tiểu thần muốn ngủ một giấc thật ngon. Đến bờ biển đánh thức tiểu thần cũng không muộn.”
Tứ chi của nó đều rút vào trong vỏ, không bao giờ thò ra nữa.
Tiểu hồ ly vẫn chưa hết cười: “Tiểu chủ nhân, ngươi thực sự là rất tài tình.”
Cổ Nhược cũng mỉm cười, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, lắc lắc đầu.
Nha đầu này, càng ngày càng có bản lĩnh. Không chừng tên này có thể làm cho con rùa buồn bực mất mấy ngày.
Long Phù Nguyệt nhìn mọi người, có chút kinh ngạc.
Tên này có gì không tốt sao? Ở cổ đại ‘Tử’ không phải tôn xưng sao?
Hơn nữa con rùa này một thân đen, kêu ‘Hắc Tử’ thật chuẩn xác a. Hơn nữa còn có một loại khí thế nam tính mạnh mẽ. Chậc chậc, những người này thật không biết thưởng thức. Nàng cùng bọn họ quả thực khác nhau…………
Chợt thấy con rùa đen nhỏ trong tay lạnh như băng, Long Phù Nguyệt để sát vào trước mắt nhìn một cái.
Con rùa đen nhỏ nhắm chặt mắt lại, không hề cử động.
Choáng váng, không phải là nó tức chết rồi chứ? !
Long Phù Nguyệt đang muốn lay nó một cái, Phượng Thiên Vũ đã tới cầm nó lên, nhìn thoáng qua: “Không cần lo, nó chỉ là đang ngủ thôi.”
Long Phù Nguyệt đầu đầy hắc tuyến. Con rùa đen này ngủ sao lại giống như chết vậy chứ?
Phượng Thiên Vũ nói: “Loài rùa có quy tức thuật. Giống như lời nàng nói là ‘ngủ đông’, không gọi nó nó sẽ không tỉnh.”
Thuận tay liền đem con rùa kia đặt vào trong túi áo.
Long Phù Nguyệt khẽ chau mày: “Nó là thú cưỡi của ta, vẫn nên để ta giữ.”
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Nó là giống đực. Vẫn nên để ở chỗ ta, ta sẽ giữ nó thật tốt.”
Long Phù Nguyệt không nghĩ hắn sẽ ghen với cả một con rùa, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Cũng biết không thể làm gì được. Đành mặc kệ hắn.
Mấy người liền cùng nhau đi xuống núi. Cổ Nhược liền dùng huyễn nhan thuật biến tất cả thành bộ dạng của dân bản xứ.
Đi bộ hơn một canh giờ, liền thấy phía xa xuất hiện một toà thành, trên cửa thành ghi mấy chữ rất to: Thành Vân Hà.
Mấy người có bộ dạng giống dân bản xứ, nên rất dễ dàng bọn họ trà trộn vào trong đám đông đi vào thành.
Thành Vân Hà thật ra rất không giống cái tên này.
Cả tòa thành được bao phủ bởi những cây màu phấn hồng, xa xa nhìn lại, sáng lạn như rang mây màu tím (Vân Hà), cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Lúc này trời đã sắp tối, mặt trời đang từ từ lặn xuống.
Mọi người vì cần mua một ít đồ cho chuyến đi, cho nên quyết định nghỉ tạm trong thành một đêm, sáng mai xuất phát.
Mọi người tìm một nhà trọ, để thuê phòng.
Sau khi an bài mọi thứ xong, Phượng Thiên Vũ liền tới tìm Long Phù Nguyệt cùng đi mua đồ cho chuyến đi.
Long Phù Nguyệt cũng đang muốn đi xem phong cảnh thành Vân Hà này, nàng trời sinh tính thích náo nhiệt, liền đi theo Phượng Thiên Vũ.
Thành Vân Hà có chút phồn hoa, Long Phù Nguyệt nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếu kì, nhìn thấy cái gì lạ cũng muốn mua. Dù sao đi cùng nàng là một ‘Con rùa vàng’ nên không sợ không có tiền trả.
Mua đồ gì đó chính là đơn giản mua đồ ăn cùng nước uống. Phượng Thiên Vũ mua rất nhiều đồ, sau đó bảo bọn họ