XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324355

Bình chọn: 9.5.00/10/435 lượt.

n lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ta nghe nói đại vu sư nước Diêu Quang đều là tìm được người nối nghiệp không lâu sẽ chết. Ta nghe nói Vân Quang Vu sư sinh tiền vu lực cực cao, gần như đã đạt đến cảnh giới thần tiên, sao cũng không thể tránh được loại số mệnh này? Không biết lúc ông ta còn sống dàng cách nào để áp chế độc tính trong cơ thể?”

Mộc Tây La ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ lại biết nhiều như vậy, không khỏi thở dài một hơi.

Cửu vương gia biết được thật không ít. đại vu sư nước Diêu Quang tựa hồ cũng trốn không khỏi loại số mệnh này, khi đạt được đến đỉnh Vu lực cực cao, đồng thời thân mình cũng trúng một loại độc kỳ quái.

Loại độc này làm cho bọn họ thống khổ, độc càng sâu, Vu lực của bọn họ càng cao. Lịch sử các đại Vu sư đều là dùng não người sống để áp chế loại chất độc trên người

Chỉ có sư phụ ta, thiên tính của ngài lương thiện, không đành lòng dùng não người sống, ngay từ đầu khi độc tính của ngài ấy phát tác liền đi giết sói, dùng não sói để thay thế não người.

Sau đó lại tìm được biện pháp hút khí của tử thi để áp chế loại độc tính này. Vẫn dùng đến hiện tại, nhưng loại biện pháp này đối với thân thể cực kỳ không tốt, âm độc đặc nặng, cho nên thân thể sư phụ ta một năm bốn mùa đều băng hàn.

Nếu như dùng não người sống mà nói…, độc tính trên người ngài là một năm mới có thể phát tác một lần.

Nhưng dùng loại biện pháp này cũng là hai ba tháng liền phát tác một lần, hơn nữa càng lúc càng phát tác thường xuyên hơn. . . . . .

“Vậy loại độc chất này trên người hắn sẽ không thể giải sao? Còn ngươi nói máu Thánh nữ là chuyện như thế nào? Ngươi làm thế nào biết ? Là đại sư huynh nói cho ngươi?”

Long Phù Nguyệt nhịn không được ở bên cạnh hỏi một câu.

Mộc Tây La thở dài một hơi: “Tác phong của sư phụ thì đời nào cùng ta nói những chuyện này. Ta sở dĩ biết hoàn toàn là một lần ngẫu nhiên.”.

Hắn trầm ngâm một chút, nói tiếp: “Ngươi cũng biết, thời điểm độc tính sư phụ sắp phát tác cũng sẽ tìm đến ta, ban ngày ngài ấy ở trong quan tài tĩnh tọa nghỉ tạm, buổi tối lúc canh ba liền đi ra ngoài hấp thu thi khí. Có một lần độc tính của ngài ấy phát tán đặc biệt rất mạnh, có một lần ban ngày đã mất đi thần trí, trong lúc vô ý nói nói mớ, tiểu nhân thế mới biết, loại độc chất này trên người ngài chỉ có máu tươi của hậu nhân Thánh nữ Nuwa mới có thể giải được. . . . . .”

Hậu nhân Nuwa? Long Phù Nguyệt hơi hơi sửng sờ một chút, thầm nghĩ: “Bộ tộc người Miêu của nàng thật ra cũng tự xưng là hậu nhân Nuwa, nhưng dù sao cũng là lời đồn đãi, nhưng cũng không phải sự thật. Huống chi ta nghe nói hậu nhân Nuwa có một đuôi rắn, nhưng ta không có, làm sao lại thành hậu nhân Nuwa chứ? Nói sau ta cũng là hồn xuyên vào cơ thể này, hay là, thân thể này là hậu nhân Nuwa? Nhưng đuôi rắn kia nằm ở nơi nào?”

Trong nội tâm nàng hiện lên vô số ý niệm trong đầu. Đột nhiên hỏi: “Làm sao ngươi biết ta là Thánh nữ?”

Mộc Tây La nhìn nàng một cái: “Loại độc chất này của sư phụ cũng không dùng hút máu người, cho nên ngài mặc dù mất đi ý thức, cũng chưa bao giờ tập kích người sống, tối hôm qua hán tử trẻ tuổi kia có cùng sư phụ đối mặt, sư phụ ta không phải cũng không tập kích hắn sao? Cho nên người kia mới có thể dễ dàng đào thoát như vậy. Mà ngươi. . . . . .” Nói tới đây, hắn thở dài một hơi: “Ngươi chỉ té ngã, môi trầy sướt một ít, nhưng hương vị máu trên người của ngươi đối với sư phụ ta đúng là một loại mê hoặc trí mạng, cho nên ngài mới tập kích ngươi. . . . . Ngài ấy đối với ngươi rất tốt nên sẽ không bao giờ xuống tay, khi ngài ấy thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không hút máu của ngươi, nhưng lúc này ngài đã mất đi thần trí. . . . . .”

Long Phù Nguyệt cười khổ một cái, thầm nghĩ: “Ta nghĩ tại sao lại có thể xui xẻo như vậy, bị sư huynh đuổi theo cắn, thì ra đều là do té ngã nên gây họa. . . . . .”

Nàng bỗng nhiên lại nhớ lại một vấn đề khác: “Máu của ta nếu là giải dược của đại sư huynh, nhưng huynh ấy đã hút cũng không ít, vì sao vẫn không giải bỏ độc của huynh ấy?”

Mộc Tây La lắc đầu nói: “Chuyện này tiểu nhân cũng không biết, có lẽ là phân lượng không đủ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm, Cổ Nhược vừa rồi ước chừng hút của nàng hơn một ngàn CC máu, còn chưa đủ? Như thế trừ phi đem nàng giết chết mới đủ sao. . . . . .

Phượng Thiên Vũ gần đây xảy ra quá nhiều việc, lại đang tìm hiểu nguyên do, nên hoàn toàn chưa kịp xem trên người Long Phù Nguyệt bị thương như thế nào, nghe thấy nàng cùng Mộc Tây La nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú hơi run rẩy, thân hình chợt lóe, liền đến trước mặt Long Phù Nguyệt, cánh tay dài duỗi ra đã đem nàng kéo vào trong lòng.

Bỗng nhiên rơi vào vòng tay ấm áp của hắn, trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, mặt đỏ tía tai, quẩy người một cái: “Uy , ngươi làm gì? Buông!”

Phượng Thiên Vũ lại không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng giãy dụa, ngược lại nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nàng giọng đầy căng thẳng: “Ngoan, đừng nhúc nhích, để ta xem vết thương của nàng.”

Vừa rồi Cổ Nhược hút máu đa phần đều cắn trên cổ nàng, còn có môi cũng bị hắn cắn sưng