XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324683

Bình chọn: 8.5.00/10/468 lượt.

Có người xông vào Vấn Thiên quán! Đạo kết giới thứ nhất đã bị phá!”

Dương Cẩn Hiên run giọng nói: “Nhất định là. . . . . . Nhất định là tên ma quỷ kia đến đây! Hắn, hắn không chịu buông tha chúng ta.”

Gương mặt ôn nhuận như ngọc của Dương Côn Vũ giờ phút này cũng đầy kinh hoảng: “Phù Nguyệt, ngươi không phải nói cơ quan này rất lợi hại sao? Tại sao. . . . . . Tại sao đã bị phá dễ dàng như vậy?”

Long Phù Nguyệt cũng gần như muốn khóc. Người kia chẳng lẽ thật sự là ma quỷ hóa thân? Kết giới của Đại sư huynh lợi hại như vậy đều bị hắn dễ dàng phá giải?

A a a a, không biết hắn đến bắt mình để báo thù một kiếm vừa rồi hay không?

Phốc, phốc, phốc, thanh âm của kết giới vỡ tan liên tục truyền đến. Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa chui vào dưới gầm bàn trốn.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sắp chết, nàng sắp chết rồi. . . . . .

Cái tên kia như là chưa từng chịu nhục, nếu lát nữa bắt được nàng, không biết sẽ cho nàng nếm mùi đau khổ gì đây. . . . . .

Huynh đệ Dương thị cũng sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng, lại một chút biện pháp cũng không có.

Phanh! Một kết giới cuối cùng cũng tuyên cáo vỡ tan!

Bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng kêu la kinh hô. Long Phù Nguyệt biết, tất cả kết giới vừa vỡ, bằng mấy người bên ngoài kia hoàn toàn là không đủ chạm đến một đầu ngón tay của Phượng Thiên Vũ.

Nàng rốt cục nhảy dựng lên. Này, trước mặt là mũi đao, sau lưng cũng là mũi đao, chết thì chết!

Nàng mở cửa mạnh mẽ, kêu lớn: “Đừng làm khó xử hạ nhân! Ngươi muốn tính toán sổ sách cứ đến tìm ta!”

Cửa từ từ mở ra, Phượng Thiên Vũ quần áo trắng cứ như vậy chậm rãi đi đến. Ánh nắng chiều quang mang giống như phản chiếu trong đôi mắt hắn , Lưu Ly biến ảo, khó lường như biển sâu.

Gió thổi mái tóc đen dài của hắn lên, như ngự phong mà đi.

Đẹp đến thoát tục, đẹp đến mị hoặc, đẹp đến không mang theo một tia khói lửa. Đổ xuống như mặt nước dung nhập vào trong lòng Long Phù Nguyệt.

Nàng ừng ực nuốt từng ngụm nước miếng, tim lại lại có một trận đau đớn không lý do.

Trong nháy mắt, Phượng Thiên Vũ đã đi đến gần nàng.

Một đôi mắt thâm trầm như biển cả, nhìn Long Phù Nguyệt: “Chúng ta lại gặp mặt. Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta đã nói, dù như thế nào ta sẽ không thả nàng ra nữa.”

Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, nàng giống như vô tình nhìn thoáng qua trước ngực của hắn. Tốt lắm, nơi đó đã không còn chảy máu rồi, ngay cả áo cũng đổi qua. . . . . .

Nàng nuốt nước miếng mạnh mẽ một cái, cười khan một tiếng: “Ta nói rồi, ngươi nhận lầm người. . . . . .”

Hàng lông mi cong dài của Phượng Thiên Vũ cụp xuống, tựa tiếu phi tiếu, vén mái tóc của nàng lên chậm rãi nói: “Ta không nhận sai, nàng cho dù hóa thành bụi ta cũng nhận ra được.”

“Đối với ngươi. . . . . . Ta đã không phải ta! Ta thành thật nói với ngươi vậy, thật ra ta là xuyên qua đến, chính là bám vào trên thân thể này. Có lẽ chủ nhân thân thể này ban đầu cùng ngươi có liên quan, nhưng ta là ta, ngươi không thể đem ta trở thành nàng.”

Long Phù Nguyệt đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, đem bí mật mình chôn dấu hai năm, nói ra tất cả. Nàng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ sẽ không rõ, lại giải thích một câu: “Có lẽ ngươi yêu là nguyên chủ nhân thân thể này, ta. . . . . .”

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sáng sắc bén chợt lóe lên, quần áo trên người không gió mà bay. Chậm rãi vươn một bàn tay.

Long Phù Nguyệt bị dọa nhảy dựng, lui về phía sau một bước.

Hắn, hắn không phải là biết mình chiếm thân thể này muốn đem nàng bóp chết chứ?

Khóe môi Phượng Thiên Vũ lại khẽ cong ý cười, ngón tay mơn trớn cánh môi trắng bệch của nàng: “Người ta yêu đúng là nàng, linh hồn đến từ tương lai, trong đầu có một số ý nghĩ thất loạn bát tao mơ hồ gì đó, cô gái người Miêu. . . . . .”

Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa té ngã.

Không thể nào?! Người hắn yêu trước kia cũng là xuyên qua đến? Trời ạ, khối thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu linh hồn giữ lấy vậy? Có phải người kia đi rồi, nàng mới có thể xuyên thấu đến hay không?

Long Phù Nguyệt hiện tại bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi khả năng vấn đề này.

Nàng cười khan một tiếng: “Dù sao ta không phải nàng, ngươi tạm tha ta đi.”

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút đau đớn: “Tha cho nàng? Phù Nguyệt, nàng thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao?”

“Nàng đã không phải là nàng trước kia, nay nàng đang vui vẻ và tiêu dao, ngươi cần gì phải đem những thứ loạn thất bát tao kia đến phiền nàng?” Một thanh âm đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ cửa truyền tới.

Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Long Phù Nguyệt lại hoan hô một tiếng, bay đi qua, ôm vào ngực: “Đại sư huynh, huynh đã tới!”

Người tới dĩ nhiên là Cổ Nhược Vu sư mất tích mấy ngày nay!

Lúc này mặt của hắn vẫn tái nhợt như trước, trong đôi mắt đạm mạc như mặt nước lạnh như băng, chỉ có trên môi hơi hơi có chút huyết sắc, hắn tựa hồ không nghĩ tới Long Phù Nguyệt sẽ bổ nhào vào trong lòng, nao nao, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vuốt ve tóc của nàng: “Nha đầu ngốc, sợ hãi sao?”

Thân thể hắn trước sau như một lạnh như băng, nhưng giờ phút này Long Phù Nguyệt ôm hắn