
ng kích ai liền công kích người đó, huynh đệ Dương thị không đề phòng liền bị tiếng sáo của hắn đả thương.
Nếu không có một tiếng thét chói tai của Long Phù Nguyệt, huynh đệ Dương thị chỉ sợ sẽ chết dưới tiếng sáo của hắn.
Nhưng, nàng lại thật sự không biết hắn rồi! Lại còn gọi hắn là ‘tỷ tỷ!’.
Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy trái tim của mình tựa hồ lại bị xé mở máu chảy đầm đìa. Một ngụm máu tươi xông tới, lại bị hắn mạnh mẽ nuốt trở vào.
Không sao, không sao, đã quên cũng không cần vội, rốt cục hắn lại tìm được nàng rồi, lúc này đây, dù hắn chết cũng sẽ không buông tay lần nữa!
Nhìn đôi mắt nàng lo sợ không yên, trong tròng mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia sáng khó lường: “Nha đầu, ta và nàng đánh cược, thế nào?”
“Cược, đánh cược gì? Ừm, cái kia, ngươi buông ta ra trước , ngươi ôm ta như vậy, rất… rất kì lạ, ta cũng không phải bách hợp…”
“Cược, đánh cược gì? Ừm, cái kia, ngươi buông ta ra trước , ngươi ôm ta như vậy, rất… rất kì lạ, ta cũng không phải bách hợp…”
Ôm ấp này quen thuộc quá, làm cho nàng có một loại xúc động muốn rơi lệ không hiểu được, nàng lắc đầu, lại lắc đầu, không dám nhìn đôi mắt đầy mị hoặc kia: “Buông, ngươi buông. . . . . . Có chuyện gì từ từ nói.”
“Thả nàng ra?” Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút đau đớn, khóe miệng lại dấy lên một nụ cười có chút tà mị : “Nàng đáp ứng cùng ta cược, ta liền thả nàng ra.”
“Được, được, ta cược!” Hơi thở Long Phù Nguyệt có chút dồn dập. Bị một đại mỹ nữ ôm vào trong ngực như vậy, nàng có xúc động muốn chảy máu mũi: “Đánh cuộc gì đây?”
Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Cược ta là nam nhân hay là nữ nhân, nàng không phải gọi ta tỷ tỷ sao?”
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, nhìn hắn một cái, tiểu mỹ nhân này đẹp đến kinh thiên động địa. Nhất định là nữ nhân. Còn cần đánh cá sao?
Long Phù Nguyệt hồ nghi nhìn hắn, bật thốt lên hỏi: “Ngươi không phải là bất nam bất nữ chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thời tối sầm, một ngón tay bạch ngọc nâng cằm của nàng lên, trên mặt là nụ cười tà mị, thấp giọng ở bên tai nàng nói: “Ta sẽ cho nàng tùy tiện kiểm tra.”
Mặt Long Phù Nguyệt bất chợt đỏ ửng, nàng nóng lòng rời khỏi vòng ôm ấp của người này, có muốn hay không muốn cũng gật đầu: “Được rồi, được rồi, ngươi nói trước đánh cuộc là cái gì?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Nếu như ta là nữ nhân, ta cưới nàng. Nếu như ta là nam nhân, nàng gả cho ta.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm. Đây—— Đây không phải giống nhau sao! Không công bằng! Cái này sao gọi là đánh cược chứ?
Huynh đệ Dương thị lúc này cũng bò dậy, Dương Cẩn Hiên hét lớn: “Ngươi là tên háo sắc, buông nàng ra!” Đánh tới.
Phượng Thiên Vũ cũng không quay đầu, ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái, Dương Cẩn Hiên liền té ngã, lăn lộn thiếu chút nữa văng vào trong đống lửa.
Dương Côn Vũ rốt cuộc thông minh một chút, hắn trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, bỗng nhiên kêu lên: “Ngươi. . . . . . Ngươi là Chiến thần Tu La Cửu vương gia của Thiên Tuyền Quốc . . . . . .”
Thân mìnhLong Phù Nguyệt nhanh chóng cứng đờ, nàng đối với đại danh hắn đây chính là như sấm bên tai.
Hai năm trước ở Thiên Tuyền Quốc nàng đã nghe được tin tức hắn cưới vợ, giết vợ.
Mà trong hai năm, nàng cũng nghe nói không thiếu công tích vĩ đại của hắn. Giết người không chớp mắt, ở trên chiến trường có thể so sánh cùng Tu La(*). Mọi người nhắc tới đến hắn liền đều sợ hãi vạn phần, theo như đồn đãi hắn có một dung mạo đến thần tiên đều đố kỵ, cùng võ công quỷ thần khó lường, chẳng lẽ —— Đại mỹ nhân trước mắt này thật sự là hắn?!
(Ác quỷ Tu La, tượng trưng cho sự hủy diệt đẫm máu)
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, mỉm cười: “Dương công tử có một đôi mắt thật lợi hại. Thế mà cũng nhận ra tại hạ.” Vô hình trung thừa nhận thân phận của mình.
Sắc mặt Dương Côn Vũ không khỏi thay đổi: “Ngươi. . . . . . Ngươi không ở Thiên Tuyền Quốc, tới nơi này làm gì?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Ta tới nơi này làm gì, không cần phải xin phép ngươi chứ?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi là đại ác ma, tới nơi này cũng không có chuyện gì tốt! Phù Nguyệt, mau rời khỏi hắn, bụng dạ hắn khó lường lắm!” Dương Cẩn Hiên kêu to lên.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, quanh thân sát khí tràn ngập.
Người này ăn gan báo rồi! Dám kêu Phù Nguyệt rời khỏi hắn?!
Ống tay áo vung lên, một luồng gió từ tay áo bay ra, Dương Cẩn Hiên bỗng nhiên kêu to một tiếng, trên cánh tay đã xuất hiện ra một lỗ hổng giống như đao cắt, máu tươi nháy mắt vọt ra.
Phượng Thiên Vũ tiến lên trước một bước, đang muốn tiếp tục cho hắn chút giáo huấn, trước mắt bỗng nhiên hoa mắt, một bông hoa sắc thái diễm lệ bỗng nhiên nổ tung, tiếp theo ngực mạnh tê rần, hình như có một thanh kiếm đâm vào! Hắn biến sắc, cánh tay buông lỏng, Long Phù Nguyệt chật vật thoát khỏi ngực của hắn.
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ biến sắc thảm hại, không thể tin nhìn trước ngực hắn cắm một thanh kiếm sắc bén, bàn tay cũng khẽ run lên, dừng ở Long Phù Nguyệt: “Nàng. . . . . . Vì hắn giết ta?”
Long Ph