Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324801

Bình chọn: 7.00/10/480 lượt.

i với cảm tình của những người kia một chút cũng không xem trọng.

Bởi vì Phượng Thiên Vũ nói hắn là sư huynh của hắn ta, cho nên hoàng đế nước Diêu Quang nổi lên lòng nghi ngờ, ở ngoài mặt tuy rằng nhìn không ra cái gì, nhưng đối với tâm phòng bị của hắn lại ngày càng tăng thêm, tính tình hắn vốn lười nhác, không thích quyền lực tranh đấu, cho nên trước đó vài ngày hắn tìm một cái cớ, liền rời khỏi.

Cũng không biết là do nguyên cớ gì, hắn liền tới đến Thiên Tuyền Quốc này, nhưng không ngờ đến nơi đây không lâu, bệnh cũ trên người liền phát tác mạnh mẽ. Hắn liền tìm một sơn cốc bí ẩn, dùng Vu lực trị thương cho bản thân, không ngờ vừa mới đem bệnh cũ mạnh mẽ đè xuống, liền gặp nha đầu này cưỡi một con bò chạy lại đây. Còn chưa tới trước mặt, liền hôn mê bất tỉnh, từ trên lưng bò rớt xuống.

Hắn trời sanh tính đạm mạc thờ ơ, nếu như đụng phải người khác như thế, có lẽ hắn sẽ không nhúng tay, nhưng hắn đối với nha đầu này rất có hảo cảm, đương nhiên là không đành lòng đem nàng ném vào trong sơn cốc cho sói ăn. Đành phải ôm nàng xuống núi, thuê một chiếc xe ngựa, lên đường.

Hắn vốn là tùy ý đi loạn, không có mục tiêu nhất định, nhưng hiện tại bên người có nha đầu này, thì hắn không thể lại tùy ý như vậy. Lo nghĩ, biết Phượng Thiên Vũ khẳng định không cam lòng sẽ lùng bắt toàn bộ đất nước, vì nghĩ thế, cũng chỉ có thể mang nàng rời khỏi Thiên Tuyền quốc trước.

Long Phù Nguyệt này vừa choáng váng liền hôn mê gần hai ngày, nàng ở trên lưng bò ngã xuống té thật sự không nhẹ, cánh tay đều ngã đến gãy nát. Cổ Nhược đại vu sư giúp nàng bôi thuốc băng bó một chút.

Hắn cả đời cấm dục, cho nên thân thể nhỏ bé của Long Phù Nguyệt ở trong mắt hắn cùng một khối thịt ba chỉ không có gì khác nhau.

Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy trên ngực nàng có vô số những vết kim châm còn rỉ máu, hắn tuy rằng chỉ tu luyện Vu thuật, nhưng cùng đại tế sư chuyên tu luyện về Cổ thuật làm oan gia đối đầu làm mấy năm, đối với Cổ thuật cũng có nghiên cứu, đương nhiên biết nhưng vết kim châm rướm máu kia tượng trưng cho cái gì.

Trong lòng thế nhưng lại phá lệ có một cảm giác đau lòng. Hắn dùng Vu lực giúp nàng đem những vết kim châm này khép lại, biết nữ hài tử thích chưng diện, lại dùng ảo thuật đem vết roi trên người nàng xóa đi. . . . . .

Long Phù Nguyệt giống như một đứa bé sơ sinh, đối với cái gì đều cảm thấy dị thường tò mò, tò mò nhất đương nhiên đó là Vu thuật của hắn.

Thường thường quấn quít lấy hắn dạy cho nàng. Cổ Nhược thật cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào, dạy nàng vài món Vu thuật nho nhỏ, Long Phù Nguyệt cũng thông minh, vừa học đã hiểu, chỉ là tính tình nàng có chút xúc động, có một lần biến ra lửa, suýt nữa đem xe ngựa này thiêu hủy, may mắn, Cổ Nhược cứu kịp thì cuối cùng hữu kinh vô hiểm.

Trên đường đương nhiên cũng đụng phải một ít binh lính tuần tra, nhưng Cổ Nhược dùng một pháp thuật nho nhỏ đổi dung nhan, liền dễ dàng qua mặt được đám binh lình kia. Hắn không vào thành đi nghỉ, đại bộ phận đều đi qua đường vòng.

Như vậy đi thẳng đi ngừng ngừng, bất tri bất giác, trôi qua năm sáu ngày.

Vết thương trên người Long Phù Nguyệt đã tốt được bảy tám phần, nàng ở trong xe ngựa rốt cuộc buồn không chịu được, xa thấy phía trước lại có một tòa thành trì, nàng liền ầm ỹ muốn đi trong thành xem náo nhiệt.

Cổ Nhược trầm ngâm một chút, liền cho xe đi vào thành, nơi này đã là thành thị nơi biên cương của Thiên Tuyền Quốc, đi ra khỏi nơi này, liền chính là lãnh thổ của nước Khai Dương.

Chỗ cửa thành đương nhiên có binh lính kiểm tra, Long Phù Nguyệt thoáng nhìn, chợt thấy trên tường cửa thành dán một bức họa. Một bức họa của một mỹ nhân, mắt to trong veo như nước, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, tại sao lại thấy quen mặt như thế, trong lòng có một loại cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa tranh này vẽ cực kỳ sinh động, hiển nhiên người vẽ nên bức tranh này vô cùng có tâm ý, Long Phù Nguyệt ngẩn ra, chợt nhớ tới, đây không phải là chính mình sao! Di, bức họa của nàng tại sao lại ở chỗ này?

Đang nhìn xem văn tự dưới bức họa, kia cũng là một ca khúc:

Hô vang dẫn khúc phù vân, đọ kiếm thiên hạ

bạch y nhiễm sương hoa
Khi xưa say đắm sắc hoa nồng, trong khoảnh khắc ấy

hồng nhan đẫm lệ chu sa
Còn nhớ ca khúc phồn hoa sáng yên hoa trong mộng

tựa vai ai mà lòng vương vấn
Hoàng Hạc lâu trống trải tiêu điều, giữa vùng trời xa lạ

tóc xanh đã sớm bạc màu
Năm xưa trót thay lòng dù tình ấy còn ghi khắc

Muốn nối lại hai bờ thuận theo tiếng lòng sai bảo

Nhưng Bích lạc Hoàng tuyền, chốn hồng trần dễ mất khó tìm

Quay đầu lại thì đã trăm năm
Hồ gương núi biếc mây sa

trước màn tối, giai nhân tô điểm hàng mi

thầm hỏi vì sao quân chẳng về
Tình ấy bất quá chỉ là yên hoa sớm tắt

yêu trong ly biệt, rượu chuốc say ngàn chén

chẳng châm đầy một giấc ngủ hồng nhan
Hoàng hôn tuyết phủ lạnh lùng, sau lần ra đi ấy

người quanh năm cô độc với bi thương

chỉ trách kiếp này tâm bất hối
Cánh nhạn khoan thai bay đi lại trở về

chẳng phải vì say đóa trà my nở rộ

mà nợ tình ai một giọt lệ chu sa
(


Old school Swatch Watches