
hẳn là cũng không tệ. Anh ta là một
cao thủ tán tỉnh, thân thể của tôi dưới sự trêu đùa của anh ta, lúc này cũng
không thấy khó chịu. Nhưng vấn đề là tôi không phải. Tôi càng không muốn để cho
anh ta sau khi phát hiện ra tôi không còn tấm thân toàn bích, sau đó trở mặt thẩm
vấn, cảm giác như vậy thật sự rất tệ.
“Lâu Thiếu Bạch, có chuyện tôi phải nói cho anh biết…”
Tôi còn chưa dứt lời, một màn kịch tính như trong hí kịch đã
xảy ra. Điện thoại trong phòng không sớm không muộn, đúng lúc này lại vanng
lên. Tôi lại càng cảm thấy hoảng sợ.
Động tác của Lâu Thiếu Bạch ngưng lại, cực kì nhanh chóng
buông tôi ra, xuống giường nghe điện thoại, dường như anh ta vẫn đang đợi cú điện
thoại này.
“Theo dõi cho kĩ, tôi lập tức đến đó!”
Anh ta ‘đinh’ một tiếng cúp điện thoại, đèn trong phòng lập
tức sáng lên. Tôi lấy anh ngăn ánh sáng lại, lúc này mới nhìn rõ anh ta đã bắt
đầu nhanh nhẹn mặc quần áo, trên mặt ẩn ẩn vẻ hưng phấn.
“Làm sao vậy?”
Tôi ngồi dậy, có chút khẩn trương nhìn anh ta.
Anh ta không để ý đến tôi, đến khi mặc quần áo xong, từ
trong ngăn tủ lấy khẩu súng của anh ta ra, kiểm tra lại băng đạn, lúc này mới
tiến đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng vươn tay nâng cằm tôi lên.
“Phu nhân yêu quý của tôi, người cha kia của em đã tìm được
một chỗ dựa lớn, hiện tại rốt cuộc đã kiềm nén không được. Món quà kia của em
nhất định phải dành cho tôi, chờ sau khi tôi trở về, em lại đem món quà đó nói
cho tôi nghe a!”
Hai mắt anh ta tỏa sáng, nói xong, duỗi ngón tay nhẹ nhàng
phủ lấy môi dưới của tôi, nhìn tôi nhíu mày cười, đột nhiên buông tôi ra, xoay
người bước ra khỏi cửa. Âm thanh đôi giày ủng rơi trên mặt đất biến mất bên tai
tôi, tôi vội vàng xuống giường kéo rèm ra, trông thấy anh ta một mình lái xe
hơi nhanh chóng rời đi, tiếng động cơ xe hơi biến mất, chung quanh rất nhanh đã
khôi phục lại sự yên lặng vốn có của nó.
Lúc này tôi mới nhớ tới cha của Trì Cảnh Thu cùng Trì Hiếu
Lâm. Gần đây bởi vì chuyển đến nơi này, tôi lại bị giám sát chặt chẽ, đã nhiều
ngày nay không có bị người nhà họ Trì gọi đến, tôi cũng không liên lạc với họ.
Hiện tại mới bị nhắc nhở.
Lâu Thiếu Bạch nói Trì lão gia đã tìm được chỗ dựa, muốn ra
tay, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ Trì lão gia biết rõ với lực lượng của mình,
chẳng những không có cách nào lấy được tấm bản đồ trên tay Lâu Thiếu Bạch, ngược
lại rất có thể sẽ bị đối phương nuốt mất, lúc này mới dùng nửa tấm bản đồ kia,
mượn tay một tay một thế lực khác?
Trong lòng tôi có cảm giác bất an, căn bản là không thể ngủ
yên. Đến ba bốn giờ sáng, bên tai tôi đột nhiên truyền đến một tràng tiếng súng
ở xa xa. Thanh âm này tuy ở xa, nhưng ở trong không gian yên tĩnh rạng sáng,
nghe dị thường chấn động hồn phách. Tôi vội vàng nhảy xuống giường, kéo bức màn
ra, trông thấy nhà họ Trì ở phía đông bắc loáng thoáng như đang nổi lên một trận
lửa.
“Bang bang”, có người liều mạng gõ cửa phòng tôi, vừa đập vừa
hét lớn đòi mở cửa, là giọng của Chung tiểu thư.
Tôi đi đến mở cửa, nhìn thấy Chung tiểu thư tóc tai bù xù, đồ
ngủ trên người lộn xộn, nhanh như gió vọt vào trong, kéo lấy cánh tay tôi kêu
lên: “Đã xảy ra chuyện gì? Thiếu Bạch ca đâu?”
“Đi rồi.”
Tôi thuận miệng nói ra.
Chung tiểu thư mắt nhìn thấy giường trống không, tự mình chạy
đến trước cửa sổ tôi vừa đứng thăm dò nhìn xuống, quay đầu lại sắc mặt có chút
khó coi, xông về phía tôi la lên: “Trì Cảnh Thu, những người nhà chết tiệt kia
của chị đang làm cái trò gì? Nếu như Thiếu Bạch ca có chuyện gì ngoài ý muốn,
tôi sẽ không tha cho chị!”
Tôi không để ý đến cô ta. Dù sao cũng không thể ngủ lại được,
tôi thay quần áo muốn xuống dười phóng khách chờ đến hừng đông, lúc quay đầu lại
thì nhìn thấy Chung tiểu thư đang đứng trước cửa sổ, hai tay đan trước ngực,
hai mắt nhắm lại, bộ dạng hình như đang cầu nguyên.
Cô ta thật sự quan tâm đến Lâu Thiếu Bạch.
Tôi không quấy rầy cô ta nữa, đi xuống dưới, mở đèn ngồi
trên ghế salon, không lâu sau, cô ta cũng thay quần áo, ngồi xuống đối diện
tôi.
Tiếng súng rất nhanh đã ngừng lại, hướng nhà họ Trì ngọn lửa
lại càng lớn. Tôi và Chung tiểu thư hai người cứ nhìn nhau như vậy, một mực chờ
đến hừng đông. Chung tiểu thư gọi không biết bao nhiêu cú điện thoại đến bộ tư
lệnh của Lâu Thiếu Bạch nhưng vẫn không có người nghe máy. Đến tám chín giờ
sáng, tôi đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi.
Không biết vì cái gì mà tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng,
muốn đi ra ngoài xem nhưng lại hơi do dự. Chính lúc đang lo lắng thì Chung tiểu
thư đã như một con chim nhỏ mà chạy vội ra ngoài, tôi ngẩng đầu lên, trông thấy
Lâu Thiếu Bạch bước nhanh vào nhà. Khá tốt, không thiếu một cánh tay hay một
cái chân nào. Hơn nữa cả một đêm không ngủ nhưng thần thái cả người lại sáng
láng. Thoạt nhìn thì trận hỗn chiến rạng sáng nay anh ta cũng không bị thua thiệt
gì, người xui xẻo chính là cha con nhà họ Trì.
“Thiếu bạch ca!”
Chung tiểu thư nhào đến bên anh ta, Lâu Thiếu Bạch tiếp được
cô ta, giống như an ủi mà vỗ lưng cô ta, lúc này mới nhìn về phía tô