
, trông thấy anh ta đang mỉm cười,
tay ngừng lại.
“Em chưa ăn cơm?”
Lúc anh ta hỏi câu này, còn làm ra vẻ vô tội, dường như chỉ
là một người khách đến thăm xa lạ.
“Anh nhốt tôi lại cả một ngày, cho dù tôi muốn ăn, tôi cũng
không ra được.”
Tôi hừ một tiếng, trả lời.
Anh ta hơi nhíu mày, dường như đã nhớ ra điều gì đó, vươn
tay hất tóc trên trán của mình lên, sắc mặt ra vẻ ảo não, cuối cùng từ trên người
tôi chậm rãi bò xuống.
“Là do tôi sơ sót, mang theo cả chìa khóa đi, người hầu cũng
không vào được. Em đã một ngày không ăn uống gì, để tôi gọi người chuẩn bị thức
ăn cho em.”
Anh ta xuống giường, mặc lại quần áo thuận miệng nói rồi đi
ra ngoài cửa. Lúc mở cửa ra, tôi nghe thấy
hành lang nổi lên tiếng bước chân nghe có vẻ hơi hoảng hốt, hình như nghe được tiếng mở cửa của anh
ta nên vội vàng chạy đi.
“Khả Linh! Em đang làm gì?”
Giọng của Lâu Thiếu Bạch vang lên, phảng phất có chút tức giận.
Tiếng bước chân ngừng lại.
“Thiếu Bạch ca, là do anh nhốt chị ta lại. Em sợ chị ta đói
chết, hôm nay kêu người hầu đem cơm lên cho chị ta. Người hầu nói cửa đã bị
khóa trái, chị ta không có chìa khóa nên vào không được.”
Tôi nghe thấy tiếng giải thích của Chung tiểu thư vang lên.
Lâu Thiếu Bạch hừ nhẹ một tiếng, âm thanh tiếng bước chân lập
tức đi xa dần.
Tôi nghiêng người, từ trên giường bò xuống, lúc chạm chân xuống
đất mới cảm giác được chân nhũn ra, cầm lấy bộ quần áo mặc vào, tùy tiện để tóc
xõa ra, mang dép lê đi xuống phòng bếp. Vừa bước vào cửa nhà ăn thì đã nhìn thấy
Lâu Thiếu Bạch đi ra, trông thấy tôi tới thì hơi giật mình.
“Xuống rồi cũng tốt. Mì nấu xong rồi, tới ăn đi.”
Tôi đã ngửi thấy mùi mì trứng trần nước sôi mê người. Người
hầu hình như cũng biết tôi đã đói thảm nên nấu cả một bát lớn. Tôi cũng không
nói nhiều, ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn. Ăn được hơn nửa bát mì, lúc này mới
có cảm giác mình đã sống lại, khí lực phảng phất cũng khôi phục lại không ít. Đột
nhiên ngửi được mùi thuốc lá, ngẩng đầu nhìn lại, thấy anh ta đang ngồi trên một
chiếc ghế phía cuối bàn dài, chân gác lên trên bàn, ánh mắt có chút mờ mịt, dường
như đang đắm chìm trong tâm sự riêng của mình.
Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, ngẩn người một
lúc rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn mì của tôi, đến khi uống cạn ngụm nước cuối
cùng trong chén, ợ một cái rồi mới đứng lên. (mất hình tượng quá ^^)
“Ăn no rồi?”
Anh ta dập tắt điếu thuốc, hỏi tôi.
“No rồi.”
Tôi máy móc trả lời anh ta, nói xong thì tự mình đi lầu trở
về phòng.
***
“Thật xin lỗi Lâu Thiếu Bạch, tôi hiện tại đã quá no rồi,
anh mà đè lên nữa, tôi sợ những thứ tôi vừa ăn sẽ nôn ra hết mất.”
Tắm rửa xong từ trong phòng tắm bước ra, thấy anh ta đã đi
lên, tôi nhìn anh ta nghiêm trang nói.
Anh ta đánh giá rôi từ đầu đến chân, khóe miệng hơi nhếch
lên, một tiếng ‘kẽo kẹt’ rất nhỏ vang lên, giường lõm xuống phân nửa, anh ta đã
xoay người nằm xuống.
Không biết có phải bị làm cho mất hứng hay không, hay là thật
sự chờ tôi tiêu hóa xong mà trước nữa đêm anh ta một mực không đụng vào tôi. Đến
nửa đêm về sáng, khi tôi dần dần buông lỏng mình, lúc muốn ngủ thì một cánh tay
đột nhiên đặt lên bờ vai tôi. Cơn buồn ngủ của tôi biến mất, tóc gáy toàn thân
đều dựng cả lên.
Anh ta cầm lấy bờ vai tôi, hơi dùng sức, tôi liền bị kéo vào
lồng ngực anh ta, ngực tôi dựa sát vào lồng ngực của anh ta.
“Tôi biết em không ngủ, không cần phải giả vờ.”
Tôi nghe thấy anh ta thấp giọng nói.
Tôi ừ một tiếng, tỏ vẻ mình quả thật không ngủ.
“Trì Cảnh Thu, em quả thật là một người phụ nữ kì quái. Tự
cho là đúng, làm bộ thanh cao, tỏ ra thông minh, tính tình so với tôi còn xấu
hơn…”
“Lâu Thiếu Bạch, anh nói cũng đúng, ngoại trừ một điểm, về
tính xấu, tôi thấy anh còn hơn nhiều.”
Anh ta dường như hơi run lên, tôi cảm giác được anh ta phảng
phất không tiếng động mà nở nụ cười, lồng ngực khẽ rung động.
“Được rồi, tôi thừa nhận tính tình có đôi khi đúng thật là
không tốt, nhưng đối với em, sự kiên nhẫn của tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ
tốt như vậy, ngay cả chuyện trên giường của vợ chồng cũng vậy. Chẳng lẽ một
chút em cũng không cảm giác được sao?”
Giọng nói của anh ta dần dần trở nên trầm thấp, năm ngón tay
đan vào búi tóc lỏng lẻo phía sau đầu tôi, đem mặt tôi dựa vào bờ vai của anh
ta.
“Xuỵt, thả lỏng một chút, tôi không phải hổ đói, sẽ không ăn
thịt em đâu…”
Tâm tình anh ta hình như không tệ, rõ ràng đang tiến đến bên
tai tôi, tự cho là hài hước đùa giỡn tôi. Nói xong lời kia, cúi đầu tìm đến môi
tôi. Không giống như lần trước cố ý làm nhục, mà dùng môi cùng đầu lưỡi của anh
ta nhẹ nhàng liếm môi tôi, một cảm giác ấm áp tê dại dâng lên. Một tay khác tiến
vào áo tôi, vuốt ve phía sau lưng tôi. Bàn tay ấm áp chậm rãi rời khỏi lưng
tôi, từ từ di chuyển đến mông tôi, cuối cùng tham tiến đến giữa hai chân tôi.
Tôi ngừng thở, trong lòng lại thở dài. Nhìn tư thế của anh
ta lúc này, xác thực là sẽ không một ngụm ăn tôi, mà từ từ chậm rãi hưởng dụng
vợ của anh ta.
Kì thật nếu như tôi thật sự
là Trì Cảnh Thu, không khí bây giờ