
Sức nóng hừng hực từ hai bàn tay anh khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô vội
trượt nhanh xuống. anh liếc nhìn cô một cái, rồi cũng trèo qua tường. Khi anh
xuống tới mặt đất, hai người lại sánh bước cùng nhau.
Bỗng cô kêu lên một tiếng ngạc nhiên: "Sao tre lại mọc trong nước
nhỉ?".
Trinh Hy Tắc quay nhìn về phía cô, cố mở to mắt nhìn kỹ một lúc, sau đó bật
cười: "Đấy là lau, không phải tre".
Lương Duyệt xấu hổ nhìn Trịnh Hy Tắc cười và cũng mỉm cười theo, khiến không
khí gượng ép lúc trước giảm bớt đi phần nào. Anh nắm tay cô đi bên mép đầm
nước, vòng qua các ngôi mộ và ra ngoài cổng nghĩa trang.
Trịnh Hy tắc đứng rất lâu trước nghĩa trang, nhìn về nơi tối om ấy, cho tới khi
những hạt mưa trên đầu mỗi lúc một to, mới mỉm cười cùng cô rời khỏi đó.
Lương Duyệt không hiểu rốt cuộc anh cười là vì điều gì, và cô lẳng lặng đi theo
sau.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ chồng, mặc dù chẳng nhìn thấy tấm ảnh nào của bà.
Nghĩa trang nằm ở nơi vắng vẻ, vì thế xe cộ qua lại cũng rất thưa thớt. Hai
người đứng chờ ở bên đường rất lâu mà chẳng thấy một chiếc xe nào. Chẳng còn
cách nào, họ đành phải thuê phòng ở khách sạn và qua một đêm mưa gió ẩm ướt ở
đó.
Sau khi tắm rửa xong, anh phanh cổ áo sơ mi, ống quần xắn lên, nằm lười biếng
trên giường, còn cô ý tứ khép tà váy lại, dựa vào thành giường trong lúc đầu
vẫn còn ướt đầm.
Chiếc đồng hồ trên tường cứ kêu tíc tắc, tích tắc, anh bất ngờ kéo cô vào lòng,
cằm khẽ cọ vào cổ cô.
Lương Duyệt cảm thấy không khí này thật quá ấm áp, cô hơi ngả ngưởi để vươn ra
ngoài giường, nhưng không sao chống lại sức mạnh từ bàn tay anh. Cuối cùng cô
đành nhắm nghiền mắt, mặc anh ôm vào lòng.
Mưa bên ngoài mỗi lúc một to, anh lắng nghe tiếng mưa rồi nói: "Lương
Duyệt, hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, hằng năm cứ đến ngày này trời lại
mưa".
Lương Duyệt lùa bàn tay vào tóc anh rồi chầm chậm vuốt ve.
"Năm nào anh cũng bị ướt như chuột lột, không ngờ năm nay còn làm liên luỵ
cả đến em." Anh nói, vẫn với giọng trầm lắng, cô cảm thấy những dòng nước
mắt đang chực trào ra, cô cố gắng kìm chúng lại.
Anh dựa vào vai cô, nói: "Lương Duyệt sau này em sẽ là người vợ rất
tốt".
Lương Duyệt đáp với vẻ bất lực: "Em hy vọng có thể trở thành một cố vấn
tốt".
Nghe cô nói câu này anh không nói gì, mà chỉ áp sát người vào ngực Lương Duyệt,
hai mắt nhắm nghiền, không rõ anh đang suy nghĩ điều gì. Hơi thở của anh phà
nóng cả ngực cô, khiến má cô ửng đỏ. Thấy anh như vậy, cô cũng không dám nói
câu gì nữa.
Hình như anh đã ngủ, đến cả một câu trả lời cũng không có.
Có lẽ, chẳng nên đau lòng như thế vì chuyện của người khác, nếu là Trịnh Hy Tắc
thì lại càng không nhất thiết phải như vậy. Bởi anh chỉ cần một cái phông để
làm nền cho mình, một cái phông thật sự ổn định.
Nếu cô thông cảm với anh, ai sẽ thông cảm với cô?
Nếu sau này anh quyết định hy sinh cái phông làm nền là cô, thì cô sẽ phải khóc
như thế nào đây?
Lương Duyệt không rõ là vì cái tư tế anh ngả người vào ngực cô, hay vì câu nói
hồ đồ của cô mà cơn buồn ngủ vẫn chưa thấy đâu, cô đếm sao mãi, đếm mãi, cố
gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đếm tới cả mấy chục nghìn, cô vẫn tỉnh như sáo.
Cuối cùng, cô chỉ còn biết thở dài, nói khẽ với người nằm bên cạnh: "Trịnh
Hy Tắc, anh nói đi, rốt cuộc là anh cần một người vợ hay cần một luật sư cố
vấn? Em chỉ có thể đảm nhiệm một trong hai vai trò ấy thôi". Tất nhiên, việc bắt một người ngủ say nói ra một câu
thật lòng là điều vô cùng khó khăn. Căn phòng rộng thênh thang khiến người ta
càng cảm thấy lòng trống trải, Lương Duyệt cứ trằn trọc như thế cả đêm.
Khi cô vừa xoay lưng đi thì bàn tay anh bỗng vắt ngang qua người cô, anh càu
nhàu với vẻ khó chịu: "Đừng trở mình như thế, ngủ đi".
Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng. Hơi thở của anh vẫn đều đều phả từ phía sau
cổ cô, khiến cô thấy buồn buồn.
Cô thở dài, chờ hơi thở của mình trở lại bình thường rồi mới dám nói:
"Trịnh Hy Tắc, người mà anh cần là một luật sư cố vấn chứ không phải một
người vợ, mãi mãi là như thế".
Người nằm sau lưng cô vẫn không đáp lời.
Sau cơn mưa trời lại nắng. Hôm sau đúng là một ngày nắng ráo
Trịnh Hy Tắc không còn vẻ yếu đuối như hôm trước nữa, sáng hôm sau thức dậy anh
lại trở về là người đàn ông nhìn đời bằng con mắt ngạo mạn. Vẻ lạnh lùng ở khoé
môi và điếu thuốc nghi ngút khói trên tay anh rất ăn nhập với nhau, trông anh
giống một nhân vật nam đang hồi tưởng về quá khứ trong một bộ phim nào đó.
Nhìn anh trong đầu Lương Duyệt bỗng hiện lên hình ảnh của một người, một hình
ảnh rất rõ ràng.
Người ấy không bao giờ hút thuốc vào buổi sáng sớm, cũng không bao giờ đi tìm
sự giải thoát trong làn khói thuốc mơ màng.
Đó là điểm khác biệt giữa hai người đàn ông ấy.
Trái tim Lương Duyệt bỗng đau thắt lại, cô mở bừng mắt và ngồi dậy, ra khỏi
giường, chạy vào nhà vệ sinh, ra sức vã nước lạnh lên mặt, mãi tới khi những
dòng nước trôi xuống hết, cô mới trấn tĩnh lại được.
Hai người thu dọn quần áo, ra ngoài tìm xe. Đã quen không ăn sáng, vì thế cô
không có hứng thú với bất kỳ quầy