
a anh nồng cháy, thiết tha, gấp gáp, như thể thế giới đã
đến ngày tận thế.
Anh nói: "Anh quên mất, chỉ tại anh, tất cả là tại anh".
Những giọt nước mắt lăn xuống môi cô, mặn chát. Một tình yêu đau khổ, đắm say
cuối cùng đã phải đặt dấu chấm cuối cùng. Ai có thể ngờ, bước chân ra đi của
anh năm ấy đã khiến cho họ giờ đây gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời.
Khoảng cách ấy đã khiến cho họ cuối cùng không thể ở bên nhau.
Lương Duyệt đứng dậy, ôm chặt lấy Chung Lỗi, nước mắt cô thấm ướt đẫm chiếc sơ
mi của anh.
Cô sợ, khi anh quay đi rồi, sẽ không còn cơ hội nữa.
Anh đã yêu cô bằng cả tâm hồn và trái tim, sau này cô sẽ không bao giờ có thể
gặp được một tình yêu như vậy nữa.
Đôi chân cô dường như không còn sức lực, cô trựa người vào ngực anh, cố gắng
cảm nhận thật sâu sự dịu dàng và hạnh phúc trong những giờ phút cuối.
Sự kiên cường và say đắm của những năm tháng tuổi trẻ đã bị thời gian mang đi.
Càng yêu sâu sắc, lại càng không muốn từ bỏ. Càng tuột khỏi tay nhanh chóng,
lại càng không muốn buông tay.
Sau cùng, Chung Lỗi từ từ buông tay ra, lau khô nước mắt cho cô, nói:
"Ngoan nào, đừng khóc nữa, hôm nay là sinh nhật em mà!".
Lương Duyệt cắn chặt môi, không trả lời, mỗi lần cô gật đầu là một lần rơi lệ.
Từng giọt, từng giọt.
"Em có về nhà nữa không?", anh hỏi.
Cô gật đầu một cách nặng nề.
Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng một lần nữa, thật mạnh và thật chặt, rồi
nói:" Vậy thì em đi đi. Anh muốn nhìn thấy em rời xa, em đi đi, khi anh
vẫn chưa thay đổi ý định".
Thế rồi, anh buông tay, mặc dù một bàn tay vẫn còn để trên vạt áo của cô, mỉm
cười nói: "Em đi đi!".
Đôi tay Lương Duyệt run run, cố bấm vào nhau. Cô từ từ quay mặt đi, cố kìm
những dòng nước mắt, cố làm như không có chuyện gì rồi bước vội vã.
Chiến nhẫn trên tay vẫn còn, đôi giày thuỷ tinh trong lời hứa của anh vẫn còn.
Nhưng cô phải quay về nhà.
Vì cái luân lý đạo đức nực cười ấy.
Cô biết một bàn tay của anh vẫn đang với theo vạt áo của cô, cô không dám quay
đầu lại.
Cuối cùng, cô đi tới trước vườn hoa, rồi cố gắng giữ cho thật bình tĩnh, quay
đầu lại, nói với anh: "Em về đây, tạm biệt".
Anh cũng cố gắng giữ nụ cười trên môi, gật đầu.
Lúc cô quay người đi một lần nữa, anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, rồi úp mặt vào
trong mái tóc của cô và cứ đứng yên như vậy.
Nước mắt anh cuối cùng đã tuôn rơi.
Những giọt nước mắt ấy rơi xuống vai cô, thành những giọt tròn, lạnh giá, thấm
vào trái tim.
Anh không muốn rời xa, cho dù nói thế nào đi nữa cũng không muốn. Một tình yêu
qua nhiều tháng năm như vậy, một tình yêu giúp cả hai tìm thấy niềm vui trong
sự khó khăn, thiếu thốn, một tình yêu trọn vẹn. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô
sẽ rời xa anh, cho dù cô đã lấy người khác, cho dù cô không còn là cô nữa, anh
chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Nhưng ánh mắt dứt khoát của cô giờ phút này đã cho thấy, từ nay về sau, hai
người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Vì thế mà anh không dám buông tay ra. sợ rằng nếu làm như vậy, từ nay anh sẽ
mất cô vĩnh viễn.
Đầu óc Lương Duyệt trở nên trống rỗng, cô nhắm chặt đôi mắt, gỡ bàn tay anh ra,
rồi quay lại mìm cười với anh, không nói thêm câu nào.
Những giọt nước mắt cũng đã khô, vì thế nụ cười của cô cũng trở nên rất thiếu
tự nhiên, thậm chí là rất thê thảm.
Anh cũng từ từ thu bàn tay mình về.
Những giọt nước mắt anh không muốn để cho cô nhìn thấy thì cuối cùng cô cũng đã
nhìn thấy. Khuôn mặt thanh tú năm nào, giờ đây trông thật buồn thảm và nặng nề.
Cô bước qua hàng rào, cắn răng đi về phía bên ngoài.
Anh đi theo cô, nhưng không ra khỏi bên trong hàng rào.
Ngốc, sau này nhất định anh sẽ mua cho em.
Ngốc, đừng đối xử tốt với anh như vậy, nếu không mang lại hạnh phúc cho em,
lòng anh sẽ rất day dứt.
Ngốc, anh không muốn đi, anh không muốn rời xa em.
Ngốc, anh sợ rằng em sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Từng câu, từng lời, đều là những lời hứa của anh với cô lúc ấy.
Giờ đây, anh đứng cách cô một hàng rào, nhìn theo cô, nhưng không sao thốt
được, dù chỉ nửa lời.
Đến chỗ rẽ, anh vươn hai cánh tay ra, những ngón tay thon dài mở rộng, nụ cười
trên môi anh giống như nụ cười năm ấy khi anh đứng giữa thảm cỏ nói với cô:
"Ngốc, hôn anh đi".
Cô dừng bước rồi chầm chậm quay người lại, áp mặt vào hàng rào, vươn người ra,
không hề có cảm giác đau.
Cô hôn anh, một nụ hôn giống như sinh ly tử biệt.
Cuộc đời này, có được một tình yêu như vậy cũng đã là quá đủ rồi. Đối với một
số việc, mặc dù là tốt đẹp đấy nhưng không nhất thiết phải giữ lại bên mình.
Lấn cuối cùng, để giữ lại một ký ức tốt đẹp trong sâu thẳm đáy lòng.
Để rồi sau đó vẫy tay chào nhau!
Cô áp người vào hàng rào hôn anh, bằng tình yêu của nửa cuộc đời.
Anh là người cô đã từng yêu, và có thể sẽ vẫn còn yêu.
Tất nhiên, cô không nói cho Chung Lỗi biết rằng, vì sao cô lại chia tay anh năm
ấy.
Có thể anh đã biết; có thể anh sẽ mãi mãi không biết.
Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần cô không quên rằng, anh đã chỉ vào Quang Mẫn Uyển, cười và nói:
"Anh yêu em".
Sẽ mãi mãi không quên.
Trung Thiên rốt cuộ