Snack's 1967
Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325772

Bình chọn: 7.5.00/10/577 lượt.

…chắc sẽ rất buồn…”

“Tại sao? Vì em…có được anh…còn con gái họ thì không ư?” Cô hậm hực nói. “Ai bảo chị ta không dám nói ra? Nếu nói ra sớm thì anh đã trở thành con rể nhà họ từ lâu rồi. Có phải anh hối hận vì không biết sớm tình cảm của chị ta hay không?”

“Đừng đoán nữa, chỉ vì anh không muốn…rơi vào hoàn cảnh khó xử thôi.”

“Bọn mình đi với nhau là rơi vào hoàn cảnh khó xử ư? Anh nói như thế cứ như em là kẻ tội đồ vậy.” Đây là vấn đề mà từ lâu Ngải Mễ luôn cố gắng để không nghĩ tới, nhưng lúc này đây, suy nghĩ này chợt nảy ra trong đầu. “Có phải họ nghĩ em đã hại chết Jane không? Có phải họ cảm thấy nếu em và anh không yêu nhau thì chị ta đã không…đi vào con đường đó không? Có phải anh cũng nghĩ thế không?”

“Anh không nghĩ như thế, anh chỉ muốn cố gắng không làm tổn thương bất kỳ ai thôi…”

“Nhưng hình như anh không sợ làm tổn thương đến em thì phải…”

Allan im lặng hồi lâu rồi nói: “Ngải Mễ, anh không muốn làm tổn thương đến ai cả, đặc biệt là em. Nhưng em không cần thiết phải vì chuyện này mà bị tổn thương, anh chỉ coi cô ấy là một người bạn thôi.” Allan thở dài rồi nói tiếp: “Tối nay anh sẽ đi một lúc, anh ở nhà Jane lâu như vậy, hiện tại cô ấy không còn nữa…” Allan không nói tiếp nữa, Ngải Mễ không biết có phải anh đang khóc hay không. Lần đầu tiên cô thấy anh cố chấp như vậy, cô cảm thấy rất sợ, hiện tại anh đã canh cánh nỗi nhớ về Jane như vậy, nếu nghe bố mẹ Jane nói Jane đã yêu Allan sáu, bảy năm rồi, có khi anh sẽ ăn năn, hối hận lắm ấy chứ?

Cô năn nỉ nói: “Nếu em khẩn cầu anh đừng đi thì sao?”

“Anh…mong là em không khẩn cầu anh như thế…”

“Nếu em…nếu em bảo tối nay anh mà đến đó thì em…sẽ đến chỗ Tiểu Côn, anh có còn đi nữa không?”

Nói xong câu này cô thấy hơi hối hận, nhưng cô chỉ mong anh sẽ đáp “thôi anh không đi nữa vậy”, nếu anh nói thế thì chắc chắn cô sẽ cho anh đi. Cô chỉ cần anh tỏ thái độ đó, cô nghĩ mình là một người thấu tình đạt lý, chỉ cần anh chấp nhận vì cô mà không đến nhà Jane thì nhất định cô sẽ chủ động để anh đi.

Nhưng cô lại nghe thấy anh nói: “Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tại sao em lại có thể lôi ra để nói chứ? Chỉ cần em đặt mình vào địa vị của người khác để suy nghĩ thì em sẽ không làm như thế. Nếu…một người bạn của em mất rồi, em có đến thăm bố mẹ người bạn đó trong dịp sinh nhật của cậu ấy không?”

“Có thể em…sẽ đi, nhưng nếu anh bảo em không nên đi thì em sẽ không đi…”

Allan im lặng một lát rồi nói: “Anh hy vọng tối nay em sẽ không đến chỗ Tiểu Côn…Em đừng vì giận dỗi mà làm như thế, đến khi hối hận…có thể đã muộn…”

Cô cảm thấy mình như đang bị đe dọa, ý như nếu tối nay cô đến chỗ Tiểu Côn, anh sẽ không cần cô nữa vậy, đến lúc đó cô hối hận cũng đã muộn. Cô liền vặn lại: “Thế việc anh khăng khăng đòi đến nhà Jane thế này có gọi là giận dỗi hay không? Anh không sợ đến khi hối hận đã muộn rồi ư?”

“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau…”

Cô cúp máy trong nỗi tuyệt vọng, cảm thấy mình như bị Jane đánh bại, anh chấp nhận việc để cô đến chỗ Tiểu Côn chứ không chịu nhượng bộ, cô không biết mình có còn chiếm vị trí gì trong lòng anh nữa hay không.

Cô thẫn thờ ngồi một lát rồi gọi điện thoại về tìm mẹ Allan và năn nỉ: “Cô Giang ơi, cô bảo Allan tối nay đừng đến nhà cô Giản nữa được không ạ…”

Mẹ Allan khó xử đáp: “Cô đã bảo đừng đi rồi nhưng thằng này mà bướng lên thì không thể khuyên được.”

Ngải Mễ cúp máy trong tâm trạng chán nản đến cực độ, vì Jane mà đến lời mẹ anh cũng không chịu nghe nữa.

Cô thấy bất luận chuyện gì, Allan đều đặt cô ở vị trí đầu tiên, nhưng vì Jane mà anh chấp nhận đắc tội với cô, thậm chí khi cô nói sẽ đi tìm Tiểu Côn, anh cũng không chịu nhượng bộ. Cô cảm thấy Allan đang ngày một xa cô và đi về phía Jane.

Xem ra Jane quá hiểu con người Allan, trong lá thư tuyệt mệnh, Jane viết: “Có lẽ chỉ có như vậy, em mới thật sự có được tình yêu của anh.” Giờ thì cô đã hiểu cái “thật sự có được” ở đây là gì, như cô hiện nay, nhìn thì có vẻ như đã có được Allan nhưng đó không phải là “thật sự có được”, cô có thể mất Allan bất cứ lúc nào vì có bao nhiêu cô gái đến cạnh tranh với cô. Chỉ có như Jane mới cột chặt được trái tim Allan, không lo để mất anh.

Cô không cam tâm, chẳng lẽ một người đang sống sờ sờ còn không cạnh tranh nổi với một người đã khuất ư? Cô tin là Allan vẫn lo lắng về cô, chỉ có điều anh quá hiểu cô, biết cô sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn. Anh biết kể cả anh vẫn khăng khăng đến nhà Jane, cô cũng chỉ có thể ôm một bụng tức, khi anh quay về ngọt nhạt khuyên nhủ, cô sẽ hết bực ngay thôi.

Nếu như vậy thì sau này anh càng cố chấp hơn, thích làm gì là làm ư? Nếu anh biết cô chỉ là một con hổ giấy, nhìn thì ghê gớm nhưng thực ra chẳng dám làm gì thì sau này anh càng chẳng coi cô ra gì nữa.

Cô bấm số điện thoại gọi cho Tiểu Côn. Khi tiếng Tiểu Côn vọng lại từ đầu bên kia điện thoại, cô lại không biết tại sao mình gọi cho anh.

“A lô? Ai đấy?”

“Em Ngải Mễ đây.” Ngải Mễ rụt rè hỏi: “Tối nay…anh có rỗi không?”

“Cãi nhau với Thành Cương hả?” Tiểu Côn cười ha ha, hỏi. “Mới ra được mấy ngày mà đã cãi nhau ư?”

“Không cãi nhau…”