Disneyland 1972 Love the old s
Ngại Gì Yêu Nhau

Ngại Gì Yêu Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324950

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

cho nên mua đèn cầy thôi.” Tiểu Bạch

nói. Sáng ngày 21 tháng 5, trái đất vẫn cứ theo lẽ thường mà quay, Tiểu

Bạch cầm điện thoại di động lên vội vàng gọi điện thoại cho mẹ ruột.

Nhắc đến chuyện Ngày Tận Thế chưa đến, mẹ của Tiểu Bạch mẹ lập tức nói:

“Thiệt là, mẹ mua đến hai bao đèn cầy, nhưng lại không có dịp dùng tới.

Nhưng mà tối hôm qua mẹ nghe đài ra¬dio nói, thì ra ngày tận thế chính

là 2012 đó, đến khi đó hai bao đèn cầy này lấy ra dùng cũng không lãng

phí.”

Tiểu Bạch nói: “Nghe mẹ của mình nói như vậy, mình bắt đầu hoài nghi tính chân thật của năm 2012 rồi.”

Hứa Tử Ngư đang uống một hớp canh còn ở trong miệng nghe Tiểu Bạch nói như

vậy thiếu chút nữa là phun ra, nhưng cô lại cố gắng nuốt xuống, sau đó

không nhịn được mà cười ha ha. Tiểu Bạch thấy Hứa Tử Ngư đang cười mình

cho nên đưa tay muốn đánh cô, Hứa Tử Ngư không dừng lại mà còn cười

nhiều hơn nữa, khiến cho Tiểu Bạch mặt đỏ tới mang tai. Hai người ăn

uống rất vui vẻ, sau khi đã cơm nước no nê liền đến KTV ở gần đó để

chiến đấu tiếp.

Hôm nay đúng lúc là thứ bảy, Hứa Tử Ngư còn lo sẽ không có chỗ, nhưng Tiểu Bạch lại nháy mắt ra hiệu với cô, bày tỏ mình

làm việc tuyệt đối không thành vấn đề. Quả thật là không thành vấn đề,

sau khi bọn họ bước vào phòng bao, Hứa Tử Ngư đã thấy Đào Duy Hiên ngồi ở đó đợi được một lúc rồi.

“Tiểu Ngư, Viên Viên, hai người đã

tới.” Đào Duy Hiên rất phong độ đón hai vị nữ sĩ vào, còn dặn nhân viên

phục vụ đem trái cây và nước uống lên.

Trông thấy Đào Duy Hiên,

Hứa Tử Ngư cảm thấy có chút khó xử. Từ sau khi cô cùng Tống Lương Thần ở chung một chỗ, cô cũng chưa từng liên lạc qua với Đào Duy Hiên. Thật ra thì cô cảm thấy mình giống như là quyết định cùng với Tống Lương Thần ở chung một chỗ, thì đối với Đào Duy Hiên nên có một lời rõ ràng, nhưng

tính của cô tương đối rối rắm, vẫn muốn tìm thời gian cùng địa điểm

thích hợp để nói với anh ta một câu, nhưng rối rắm liền kéo dài đến hôm

nay. Hiện tại Đào Duy Hiên đã đưa tới cửa rồi, nhưng ngược lại cô không

biết nên nói như thế nào.

Tiểu Bạch cũng là người hiểu chuyện, cô ấy thấy hai người cũng đang rất là dè dặt, cho nên vội vàng khiêm

nhường nói đôi ba câu liền chạy qua bên kia chọn bài hát. Chỗ này thiết

bị âm thanh rất tốt, chỉ một lát sau cả phòng đều tràn đầy giọng hát mỹ

lệ và bài hát sở trường của Tiểu Bạch.

Đào Duy Hiên cầm lấy miếng dâu tây do nhân viên mới bưng lên mà đưa cho Hứa Tử Ngư, rồi nói: “Món em thích nhất đó.”

Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn anh một cái, sau đó nói: “Thật ra thì gần đây em rất muốn liên lạc với anh.”

“Thế nào, vẫn cảm thấy anh rất tốt có đúng không?” Đào Duy Hiên ranh mãnh

nhìn cô cười, tâm trạng của Hứa Tử Ngư chợt nổi lên bi tình cùng khó xử, nhất thời không biết nên nói như thế nào mới phải.

“Không phải đâu, chính là muốn nói với anh . . . . . .”

“Nói cho anh biết, em yêu anh ta?”

Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái. Mặc dù vẻ

mặt là hết sức lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt vẫn là thỏa mãn cùng hạnh

phúc, đây chính là biểu hiện của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu rồi.

Đào Duy Hiên nhẹ giọng thở dài một cái, sau đó vừa cười vừa nói: “Cô bé ngốc, anh cũng có nghe nói về Tống Lương Thần, cậu ta là

một người tốt. Gi¬ao em cho cậu ta, anh cũng thấy yên tâm.”

“Anh?” Hứa Tử Ngư ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có lúc mình cũng không nhìn thấu

Đào Duy Hiên: “Duy Hiên, thật ra thì anh còn đặc biệt tưởng nhớ . . . . . .”

“Bởi vì em giống đứa em gái của anh.” Đào Duy Hiên cúi đầu,

tóc mái của anh che đi tâm tình ở trong mắt của mình, sau đó anh nói:

“Em gái của anh từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, đến năm 14 tuổi thì qua đời. Em rất giống con bé. Từ tính tình cho đến diện mạo, từ lần đầu

tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy rất quen thuộc.”

Thật không

nghĩ tới, Đào Duy Hiên lại bởi vì nguyên nhân này mà sinh ra cảm tình

với cô, nói đến đây, Hứa Tử Ngư thoải mái nói: “Thật ra thì, em cũng

vậy, cảm thấy anh rất giống một người.”

“Hả? Ai vậy?”

“Người bạn trai đầu tiên của em.” Hứa Tử Ngư nói: “Anh có rất nhiều chỗ rất

giống người đó, từ vẻ mặt, cử động, dáng vẻ khi nói chuyện, có lúc em

còn tưởng nhầm anh chính là người đó. Thật xin lỗi. . . . . .”

“Em rất thích anh ta sao?”

“Mối tình đầu tiên, hình như đã dùng hết toàn bộ hơi sức vào đó rồi.” Hứa Tử Ngư dựa vào ghế sa-lon, trước mắt loáng thoáng xuất hiện hình ảnh của

mình năm hai mươi tuổi. Vui vẻ, đơn thuần, chuyên chú yêu một người như

vậy.

“Vậy hiện tại em có hận người đó không?”

“Tại sao

phải hận?” Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái rồi nói: “Em còn cảm ơn anh ta còn không kịp đó, không phải vào thời trẻ người nào cũng có thể gặp được

một người yêu đáng giá như vậy. Em chỉ là tiếc nuối thôi, đáng tiếc cuối cùng chúng em vẫn phải tách ra.”

“Tiểu Ngư, em đúng là một cô

gái đáng yêu.” Đào Duy Hiên mỉm cười nhìn gương mặt đang hoài niệm của

cô, anh nói: “Anh thấy có chút hối hận, có lẽ nên thử thêm một lần nữa.”

“Sao, đùa gì thế?” Hứa Tử Ngư nhìn nhìn rồi dựa sát vào ghế: “Vất vả lắm em

mới đưa ra quyết định, nhưng hiệ