
đâu có phụ diễn đâu chứ, rõ ràng là em không phân rõ phải trái. . . . . .”
. . . . . .
Tám giờ sáng, trong gió sớm mang theo một tia tư vị quyến rũ, hai hàng liễu ở bến xe khách rủ bóng mát lâm râm, có vài ba người đi đường xách theo
bao lớn bao nhỏ đi vào bến xe. Hứa Tử Ngư hoảng hốt lôi kéo tay của Tống Lương Thần đi về phía bên kia, trong lòng rất muốn cùng anh đấu khẩu,
nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, chúng ta về nhà đi.”
Thời điểm mẹ
Hứa đến chơi bà cũng nói không ít lời thân thiết với Hứa Tử Ngư, Hứa Tử
Ngư là do bà sinh ra, cô có tính xấu gì đương nhiên bà cũng rất rõ ràng, bà nói: “Mẹ là người từng trải, cách nhìn người so với con đương nhiên
là tinh tường hơn, Lương Thần là một người tốt, từ nhỏ đã thích con rồi, con nên biết mà giữ lấy chứ đừng làm tổn thương người ta nha. Chuyện
của con và bạn trai trước kia, cũng không thể bởi vì một lần vấp ngã mà
không tiếp tục bước đi nữa. Mẹ nhìn ra được, thật ra thì con cũng thích
Tiểu Tống, thích thì cứ nói là thích, đừng vòng vo để mây mù dày đặc
khiến cho người ta gấp gáp. Con cũng đừng quên mẹ đã dạy con như thế
nào?”
Đúng vậy, từ khi lên cấp 3 mẹ đã chỉ vào màn hình tivi mà
ám hiệu cho cô biết, cách theo đuổi tình yêu của nữ diễn viên chính,
thích người nào (dĩ nhiên tốt nhất cũng là người đẹp trai có thành tích
ưu tú rồi) cũng đừng khách sáo mà cứ đuổi theo, nếu theo đuổi không được thì thôi. Thật ra thì suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cuộc sống chẳng phải đều là như vậy sao, người trong lòng cũng không dám tranh thủ, vậy thì còn làm gì nữa chứ. So ra tư tưởng của mẹ còn thoáng hơn tư tưởng
8x này của cô nữa.
Hứa Tử Ngư cẩn thận suy nghĩ một chút về đủ
loại những chuyện mà cô cùng Tống Lương Thần xảy ra, lại nghĩ tới chuyện Đào Duy Hiên cùng Thích Uy, nhất thời trong lòng cảm thấy như giác ngộ
ra, mẹ ruột quả nhiên là mẹ ruột, ngay cả nói chuyện cũng có lực độ.
Tống Lương Thần tắm xong, nhìn Hứa Tử Ngư đang ngồi dựa vào đầu giường, bên
cạnh là cái đèn ngủ đang mở, không biết đang nghĩ cái gì mà ngồi đó cười ngây ngốc. Cởi giày rồi leo lên giường, anh dựa vào đầu giường bên kia, cúi đầu hỏi: “Em đang nghĩ cái gì thế, sao lại vui như vậy?”
“Không nói cho anh biết đâu.” Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút, sau đó nghiêng đầu tựa vào lồng ngực của anh. Rất hiếm khi Hứa Tử Ngư chịu chủ động ôm ấp
yêu thương như vậy, Tống Lương Thần có chút thụ sủng nhược kinh. Vội
vàng đưa tay ôm lấy bả vai của cô.
“Đã trễ thế này, em không buốn ngủ sao?”
“Có chút.” Hứa Tử Ngư duỗi đầu ngón tay ra bắt đầu viết chữ lộn xộn lên
lòng bàn tay trái của anh, rồi nói: “Ngày mai lại phải đi làm, thật là
chán.”
“Thật ra thì em có thể làm việc ở nhà được mà, gần đây bản thiết kế chuyên đề chẳng phải đã chuẩn bị xong rồi sao.” Tống Lương
Thần thử thăm dò nói một câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cũng thấy có
chút hối hận, lần trước cô bởi vì cái này mà gấp gáp, cho nên anh cũng
không muốn lại chọc phải tổ ong vò vẽ nữa.
“Nhưng ở nhà thì sẽ
biến thành heo mất thôi.” Hứa Tử Ngư nói, giọng nói kia hình như là mang theo suy tính. Cảm giác ôm cánh tay của cô chợt cứng ngắc, ưm sao lại
khẩn trương như vậy chứ. (Nói nhảm, còn không phải là lần trước anh
khiến cô sợ sao.)
“Mỗi ngày tan ca anh sẽ cùng em đi tản bộ.” Tống Lương Thần vội vàng nói.
“Ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán.”
“Khi nào không có đi họp thì anh có thể làm việc ở nhà, cùng với em.”
“Ah, vậy cũng được. Chẳng qua em muốn từ biệt với Tiểu Bạch và Tả Trung Đường thôi.”
“Có thể, em muốn tạm biệt như thế nào đều được.” Tống Lương Thần không nghĩ tới Hứa Tử Ngư lại dễ dàng làm việc như vậy, lần trước bị tai nạn xe
cộ, anh cũng đã tính toán xem có nên đổi một chiếc Hum¬mer đi làm hay
không. Nhưng thình lình lại có tin tức tốt khiến cho anh vô cùng kích
động, nhưng mà bản thân anh cũng không phải giỏi về phần biểu đạt những
loại kích động này ra, vì vậy anh cúi người hôn lên tóc của cô một cái.
Kỳ quái, rõ ràng đều là dùng dầu gội giống nhau, nhưng sao anh cảm thấy
mùi tóc của Hứa Tử Ngư lại dễ ngửi như vậy chứ.
Rốt cuộc tảng đá
trong lòng cũng được đặt xuống, anh cảm thấy thoải mái và dễ dàng hơn
rất nhiều. Lúc này anh mới cảm thấy lòng bàn tay bị cô viết chữ rất là
nhột, không nhịn được liền nắm bàn tay của mình lại, đồng thời nắm luôn
ngón tay mềm mại của cô ở trong tay: “Tiểu Ngư, em viết chữ gì ở trên
tay anh vậy?”
Hứa Tử Ngư cúi đầu đẩy tay của anh nói: “Em viết lại một lần nữa, anh nhìn kỹ nha.”
Một dấu chấm, nét nghiêng móc, một dấu chấm, một dấu chấm nữa. Sau đó cô
đem tay của Tống Lương Thần khép lại, nhìn anh nói: “Bắt đầu từ bây giờ
em liền gi¬ao cho anh, anh phải bảo quản và giữ gìn thật kỹ có biết
không. Nếu như có hư hại xem em sẽ xử lý anh như thế nào.”
Tống
Lương Thần nắm tay lại, không tin vào mắt của mình nữa, anh nhìn cô
trong lòng dương dương tự đắc giống như đang nắm lấy một vật rất quan
trọng vậy. Biểu tình dễ thương của cô như vậy khiến cho tim của anh cũng trở nên mềm.
Đó là chữ “Tâm”. (心)
Toàn bộ trái tim của
cô, đem gi¬ao cho một người như vậy có g