
n tại lại không nhịn được sự quyến rũ
của trai đẹp đó.”
“Phốc. . . . . .” Đào Duy Hiên không nhịn được
liền cười lên, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô. Anh đứng dậy gọi Tiểu Bạch: “Viên Viên, live show này là của anh, không cho anh hát, anh sẽ cắt
đó.”
Hát Karaoke TV là như vậy đó, nếu như trong phòng chỉ có một mi¬cro, tuy là khi hát lên có chút thoải mái, nhưng mà khó tránh khỏi
có loại cảm giác “Độc Cô Cầu Bại”. Nhất là khi có mặt hai người ở đây
nhưng lại không ai chú ý nghe hát cả. Giọng của Tiểu Bạch đã mau khàn,
thấy Đào Duy Hiên đến khiếu nại, cô ấy cũng vội vàng đem mi¬cro đưa cho
anh, chạy đến bên cạnh Hứa Tử Ngư uống một miếng nước.
“Ai da,
một ngày vui như vậy tại sao lại có thể không uống rượu đây nhỉ?” Tiểu
Bạch kêu nhân viên phục vụ đến để chọn bia, vỗ vỗ vai của Tiểu Ngư: “Phụ nữ có thai uống nước ngọt là được, để mình uống rượu.”
Đào Duy Hiên hát nhạc của Vương Lực Hoành, anh hát nghe rất êm tai, điểm này anh rất giống Thích Uy.
Sinh nhật lần thứ 20 của Hứa Tử Ngư, cô đã cùng Thích Uy trôi qua, anh ta
từng ở Kinh Mậu hát dẫn đến chấn động không nhỏ. Ngày đó vừa vặn là hội
Văn Nghệ Thuật Đoàn, trong tay của Thích Uy có hai vé mời, cho nên anh
ta mời Hứa Tử Ngư cùng đi xem.
Hứa Tử Ngư là người tương đối
phiền toái, mấy ngày trước sinh nhật của cô, cô đã cố tình bày ra ám
hiệu cho Thích Uy biết, vốn tưởng rằng hôm đó anh ta sẽ nhớ, ai ngờ cả
ngày anh ta đều bình thường làm như không biết gì cả, đến giờ thì đi
học, nên ăn cơm thì ăn cơm. Cho nên khi đi xem biểu diễn văn nghệ, trong lòng của Hứa Tử Ngư vẫn còn đang giận anh ta. Sau năm sáu tiết mục đã
được biểu diễn, Thích Uy nói đi ra ngoài mua nước uống, nói Hứa Tử Ngư
chờ một lát, cô gật đầu đồng ý một tiếng, trong lòng quyết định sau ngày hôm nay cô sẽ giận anh ta một tuần. Ai ngờ Thích Uy đi mua có một ly mà lại lâu như vậy, để cô chờ mỏi mòn còn chưa thấy anh ta quay trở lại,
đến khi Hứa Tử Ngư nghĩ mình đã bị anh ta cho leo cây rồi, thì người dẫn chương trình ở trên sân khấu mới lên nói: “Tiết mục tiếp theo sẽ là đàn hát pi¬ano 《Duy Nhất》. Biểu diễn: Thích Uy; Đệm nhạc: Thích Uy.”
Sau khi bức màn sân khấu được kéo ra hai bên, toàn bộ khan giả liền thét
chói tai. Trên sân khấu chính là hot boy Thích Uy đẹp trai đến rối tinh
rối mù, anh ta đang bận một bộ vest màu đen, ngồi ở trước bàn dương cầm, toàn bộ ánh sáng tập trung chiếu về phía anh ta, nhưng không biết tại
sao, khi ánh sáng chiếu lên người của anh ta, cô lại có cảm giác sắc
thái mang một chút thần thoại giống như trong cổ tích. Dưới khán đài,
các fan nữ điên cuồng gọi tên của Thích Uy, những nam sinh dẫn theo bạn
gái đến xem chương trình này cũng cảm thấy hối tiếc không kịp, mà lúc
này đây, người bạn gái chân chính của Thích Uy là bạn học Hứa Tử Ngư
đang ngồi ngây người như phỗng.
“Bầu trời của anh rõ ràng cỡ nào, toàn bộ đi qua đều là trong suốt và không khí.” Giọng hát của Thích Uy
cất lên, toàn bộ khán đài đều là một mảnh an tĩnh. Giọng hát trong trẻo
và ấm áp như vậy, giống như một cơn gió, thổi qua bầu trời vậy.
Tiếng nhạc đệm của đàn pi¬ano du dương vang lên, Thích Uy cũng không cần nhìn nhạc phổ, mà chỉ quay đầu nhìn khán thính giả, rồi bắt đầu cất tiếng
hát. Khi đó Hứa Tử Ngư dám dùng toàn bộ tài sản của mình ra mà đánh
cược, lúc đó người Thích Uy đang nhìn, chính là cô.
“Gần đây anh
không thể nào hô hấp, ngay cả bóng dáng của mình, cũng muốn trốn tránh. . . . . . Baby, em chính là người duy nhất của anh, hai thế giới cũng
biến hình, trở về dễ vậy sao. . . . . .
. . . . . .
Baby, anh đã không thể yêu em nhiều một chút. . . . . .”
Sau khi Thích Uy hát xong, toàn hội trường đều an tĩnh. Anh ta cầm mi¬cro ở bên cạnh lên, sau đó mỉm cười nhìn cô đang ở dưới khán đài mà nói: “Hứa Tử Ngư, chúc em sinh nhật vui vẻ. Nguyện ý làm bạn gái của anh nhé, Hứa Tử Ngư?”
Đèn của hội trường đều bật sáng, Hứa Tử Ngư đè nén ý
nghĩ mình sẽ chạy như điên lên khán đài, cô xúc động đứng dậy, mất hình
tượng mà cười đến lộn xộn và gật đầu lung tung. Thích Uy đem mi¬cro đưa
cho người dẫn chương trình đang ngẩn người, sau đó anh ta đi tới bên mép của sân khấu tung người nhảy một cái liền đáp xuống đài. Tiếng cổ vũ
tiếng huýt gió liên tiếp, Thích Uy liền trực tiếp đi đến chỗ Hứa Tử Ngư, ôm cô lên rồi xoay một vòng, sau đó vuốt vuốt tóc của cô rồi nói: “Đi
thôi, chúng ta đi ăn bánh kem đi.”
Sau đó nói đến trưởng đoàn của nghệ thuật đoàn, cậu ta mấy lần đến trước mặt của Hứa Tử Ngư khiếu kiện đồng chí Thích Uy. Thật ra là Thích Uy đã lợi dụng cậu ta mới có thể
đạt được mục đích theo đuổi cô. Thứ nhất chính là khi cậu ta bị trật
chân ở buổi biểu diễn cosplay Fantaci, Thích Uy đã chủ động yêu cầu biểu diễn thay thế cậu ta, nhờ có như vậy mà Thích Uy mới quen biết được Hứa Tử Ngư. Thứ hai là Thích Uy đã lợi dụng mối quan hệ quen biết của mình, dám đem buổi biểu diễn nghệ thuật đoàn dự kiến biểu diễn vào ngày 5
tháng 10, sửa lại thành ngày 6 tháng 10, còn cậy quyền thiên vị ở chính
giữa buổi biểu diễn chen vào một tiết mục. Đáng hận nhất chính là sau
khi