
ề.” Tống Lương Thần dỗ ngọt cô.
Hứa Tử Ngư ngủ một giấc 3, 4 giờ, hiện tại cũng cảm thấy rất là đói bụng
rồi, cô uống hết ly nước mà Tống Lương Thần đưa. Tống Lương Thần đi ra
ngoài một lúc, khi trở lại có cầm một đôi dép lê màu hồng đưa cho cô:
“Đến đây mang vào, chúng ta mau đi ăn cơm.”
“Ừh.” Tống Lương Thần hợp tác như vậy, ngược lại Hứa Tử Ngư cảm thấy trong lòng có chút áy
náy. Cô nhận lấy đôi dép sau đó mang vào, ngoan ngoãn cùng Tống Lương
Thần đi xuống lầu.
Phòng bếp cách gian phòng lần trước Hứa Tử Ngư ngủ lại cũng không xa, cô mới ra đến cửa đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, trên bàn đã bày lên vài món thức ăn, trong nồi hầm cách thủy có
canh nữa, Tống Lương Thần đưa cho cô hai cái chén nói: “Cơm ở trong nồi
đất, múc cho mình một chén đi.”
“Được, mình đói bụng quá rồi.”
Hứa Tử Ngư nhận lấy chén đặt ở trên bàn, Tống Lương Thần lại đưa một cái khăn lông đã ngâm nước, sau đó vắt khô đưa cho cô: “Lúc mở nắp nồi phải dùng cái này, bây giờ còn nóng đó.”
Hứa Tử Ngư nhận lấy cái khăn lông, sau đó mở cái nắp nồi đất ra, lập tức mùi thơm của cơm chín liền
xông vào mũi. Cô dùng cái muỗng múc cơm xới xới, từng hạt từng hạt cơm
đầy đặn, óng ánh dẻo thơm.
“Dùng nồi đất nấu cơm, cái người này bây giờ là thời đại nào rồi mà còn dùng cách này nữa.”
“Dùng nồi đất nấu cơm mới thơm và ngon.”
“Ah, cậu thật là người có tính kiên nhẫn.” Hứa Tử Ngư múc hai chén cơm, bưng lên để trên bàn.
“Có một số việc chính là như vậy, cần phải có đầy đủ kiên nhẫn, mới có thể
làm tốt được.” Tống Lương Thần bưng tô canh đang tỏa hương thơm ngào
ngạt tới bàn nói: “Lúc trưa cũng chưa ăn cơm, cậu mau ăn đi.”
Mỗi một món Tống Lương Thần đều gắp cho Hứa Tử Ngư một miếng, Hứa Tử Ngư
cảm thấy có chút đói bụng, nhưng không biết vì sao cảm thấy trong cổ
họng như có cái gì đó chặn lại vậy, cô nuốt không trôi. Mấy ngày nay
thường xuyên xuất hiện cảm giác này, cô cảm thấy cổ họng rất chua, giống như bị người nào đó đổ nửa bình dấm vào vậy.
“Món cá này là lần
đầu tiên mình trổ tài đó, nếm thử xem như thế nào.” Tống Lương Thần gắp
một miếng cá bỏ vào chén của cô, Hứa Tử Ngư nhớ lại, hôm đó ở trong công ty cô ăn bữa ăn dành cho phụ nữ mang thai cũng chính là loại cá này,
ngẩng đầu nhìn, cá, trứng, đậu hũ, rau dưa, quả nhiên thực đơn đều là
những món của hôm đó.
Trong lòng dâng lên một cái gì đó rất khó nói thành lời, hốc mắt có chút nóng, cô để đôi đũa xuống, cúi đầu.
“Chẳng phải đã đói lắm rồi sao, mau ăn đi, kẻo đói bụng đó.”
“Sao thế, không hợp khẩu vị à?”
“Chỗ nào không thoải mái vậy?” Tống Lương Thần cảm thấy Hứa Tử Ngư có cái gì đó không đúng, vội vàng buông chén đũa xuống lại gần hỏi thăm: “Chỗ nào không thoải mái, mau cho mình biết đi!”
“Không có.” Bình thường Hứa Tử Ngư đều là nói chuyện không lưu loát, nhưng bây giờ lại không muốn ngẩng đầu lên.
Tống Lương Thần cúi người xuống, có chút luống cuống đưa tay sờ sờ đầu của cô: “Tiểu Ngư, tại sao khóc vậy?”
Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái, muốn nói không có việc gì, nhưng làm thế nào
nước mắt cũng không thể ngừng lại được. Bình thường cô cũng không phải
loại phụ nữ thích khóc, nhưng vào giờ phút này trong lòng của cô lại có
quá nhiều tâm tình, trừ khóc ra căn bản là không tìm được lời nào để nói cả.
“Tiểu Ngư, có chuyện gì thì cứ nói với mình. Đừng khóc, nếu
khóc sẽ rất khó chịu.” Tống Lương Thần không biết tại sao cô đột nhiên
lại trở thành như vậy, anh cũng không có kinh nghiệm dụ dỗ con gái, nhất thời tay chân có chút luống cuống. Anh lấy khăn giấy đưa cho cô, Hứa Tử Ngư nhận lấy sau đó lau nước mắt và xì mũi, ngẩng đầu nhìn Tống Lương
Thần mà nói: “Mình cảm thấy mình thật bại hoại.”
Tống Lương Thần
nhất thời dở khóc dở cười, liền vội vàng hỏi: “Sao lại nghĩ như vậy chứ, bạn học Tiểu Ngư vẫn luôn là một người rất lương thiện.”
Hứa Tử
Ngư ho một tiếng, giọng khàn khan nói: “Nhưng cậu đối với mình tốt như
vậy, vì mình mà nghĩ chuyện này chuyện kia, mà mình thì lại bắt nạt và
khi dễ cậu như vậy.”
“Khi dễ mình, sao mình không có cảm thấy như vậy? Còn nữa, chuyện này vừa mới bắt đầu chính là do mình xử lý không
tốt, hiện tại coi như cậu khi dễ mình, cũng là việc mình nên làm.”
“Cậu đừng đối xử với mình tốt như vậy, Tống Lương Thần.” Nếu không mình sẽ ỷ lại vào cậu mất.
“Cô bé ngốc.” Tống Lương Thần vỗ vỗ vai của cô: “Mau đi rửa mặt, rồi trở lại ăn cơm.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, một mình đến phòng vệ sinh.
Nhìn vào trong gương, mắt của cô có chút sưng, chóp mũi có chút đỏ, dùng
nước lạnh vỗ vỗ mặt, cô nhìn hình ảnh mờ mịt của mình trong gương, không biết nên đi con đường nào. Mấy ngày nay cô thấy mình càng ngày yếu
đuối, như vậy thật không tốt.
Lúc cô trở lại phòng ăn, Tống Lương Thần đang ngồi ở trên ghế: “Mau ăn cơm đi.” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, trở lại chỗ ngồi.
Vừa nãy cổ họng của cô còn cảm thấy như có cái gì đó chặn lại, bây giờ đã
bị nước mắt cuốn trôi hết rồi, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hứa Tử Ngư gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Tống Lương Thần. Nói thật,
tay nghề của Tống Lương Thần quả thật không tệ, anh nấu