Teya Salat
Ngại Gì Yêu Nhau

Ngại Gì Yêu Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325502

Bình chọn: 10.00/10/550 lượt.

nhiều, chỉ còn một vài người còn ngoan cố vẫn ở đó

nói lời vô ích với nhân viên bảo an. Lúc này có một người mặc váy màu

lam, tóc dài xõa ngang vai, cô ấy từ thang máy bước ra. Cô ấy đi thẳng

về phía Phùng Bác Tường. Phùng Bác Tường đứng dậy cẩn thận dò xét cô ấy, cô ấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Tôi là bạn học của Hứa Tử

Ngư, đến đây để thăm cô ấy.”

Phùng Bác Tường làm theo nguyên tắc, móc điện thoại di động ra hỏi: “Cô tên là gì, để tôi hỏi bà chủ một tiếng.”

Cô gái ấy vội vàng nói: “Khi còn học đại học chúng tôi ở chung một phòng

trong ký túc xá, đã rất lâu không gặp qua. Tôi muốn cho cô ấy một bất

ngờ!”

“Vớ vẩn” Phùng Bác Tường nói: “Mặc kệ là bất ngờ hay kinh

sợ cũng không được, bà chủ đang tĩn¬h dưỡng, sẽ không chịu nổi những

chuyện đáng sợ.”

“Ừ, vậy tôi bảo đảm sẽ nói chuyện thật dễ nghe,

tuyệt đối sẽ không hù dọa cô ấy.” Cô gái xấu hổ cười nhìn Phùng Bác

Tường, khuôn mặt dễ nhìn, hai gò má của cô ấy cũng ửng đỏ. Phùng Bác

Tường nhìn thấy gương mặt đó, vội vàng nói: “Được rồi, vậy cô phải chú ý đó.” Thầm nghĩ trong lòng gương mặt của cô gái nhỏ này thật thân thiện, cảm giác hình như đã gặp qua ở đâu rồi.

“Được, cám ơn anh!” Cô

gái nhỏ hưng phấn nói, khoát tay Phùng Bác Tường, sau đó thuận lợi đi

qua đám người đang chặn cửa kia. Cô gái mỉm cười đi qua đám người kia,

sau đó vẻ mặt lập tức biến thành giễu cợt, khóe miệng khẽ nhếch lên,

dùng âm thanh cực nhỏ bỏ lại một câu: “Đúng là một đám phế vật.” Hứa Tử Ngư đang ngồi trên giường bệnh tập trung tinh thần xem đống bản thảo của thời gian gần đây, nghe thấy có người đi vào mà không gõ cửa còn

tưởng rằng Tống Lương Thần, cô cúi đầu cười nói: “Sao về sớm vậy?”

Nửa ngày cũng không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười có chút cứng ngắc: “Thích Lôi, sao cô đến đây?”

“Không nghĩ tới tôi sẽ đến đây sao?” Thích Lôi đi tới gần giường bệnh của Hứa

Tử Ngư, ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Ah đúng rồi, cô cho rằng bây giờ

tôi đã đến nước Mĩ rồi có đúng hay không? Hứa Tử Ngư, cô thật là thủ

đoạn, vậy mà cũng có thể khiến cho Tống Lương Thần ép buộc cha mẹ tôi

đưa tôi đến nước Mĩ.”

“Cô đang nói gì thế?” Hứa Tử Ngư phát hiện

Thích Lôi đến đây là không có ý tốt, nhưng hiện tại cô giống như một hòa thượng lùn không thể với tay sờ đến đầu người cao 2 thước được* (*Vì

mình không biết người khác đang suy nghĩ cái gì).

“Cô nghe không hiểu sao, cô cũng thật biết giả bộ vô tội quá.”

“Thích Lôi, nói chuyện với cô là vì tôi còn một chút tôn trọng cô, chỗ này tôi không hoan nghênh cô đến, mời cô lập tức đi ra ngoài!” Hứa Tử Ngư muốn

đưa tay ấn cái chuông, nhưng lại bị Thích Lôi ngăn cản.

“Thế nào, có tật giật mình hả?” Thích Lôi ngẩng đầu nhìn cô: “Hứa Tử Ngư, cô đúng là người không biết xấu hổ, năm đó mê hoặc anh trai của tôi, sau đó thì quấn lấy bác sĩ Đào, hiện tại thì giữ lấy anh Lương Thần không buông.

Cô thật có nhiều chiêu hấp dẫn đàn ông.” Nói đến đây, lời nói của Thích

Lôi xoay chuyển: “Cô có biết hay không, anh trai của tôi đã chết rồi?

Nhất định cô biết, đúng không!” Tay của Hứa Tử Ngư khẽ run, không nói

gì.

Cô ta nhìn biểu tình của Hứa Tử Ngư, Thích Lôi nhếch môi:

“Quả nhiên là biết. Anh trai của tôi thật ngu ngốc, đến khi sắp chết vẫn còn lo lắng cho cô, lo cô sẽ biết chuyện này, còn bắt tôi thề sẽ không

đi tìm cô, anh ấy không muốn tôi nói sự thật này cho cô biết, tôi thấy

cô bây giờ sống rất tốt, thế nhưng lại còn với người bạn tốt nhất của

anh ấy kết thành một đôi nữa.”

“Cô nói cái gì vậy? Người bạn tốt nhất nào chứ?”

“Cô đừng có giả bộ nữa, đừng nói với tôi là cô không biết anh trai tôi và

Lương Thần từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gia đình tôi và gia đình Lương Thần còn rất thân thiết, vốn dĩ Lương Thần là đối tượng đính hôn của tôi!

Chúng tôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu không

phải là do cô quyến rũ mê hoặc Lương Thần, thì làm sao anh ấy có thể ở

chung một chỗ với cô chứ? Cô thật không biết xấu hổ, hại chết anh trai

tôi, còn cướp bạn trai của tôi nữa!”

“Cô nói cái gì?”

“Thế nào, chưa nghe rõ sao? Còn cần tôi nhắc lại thêm một lần nữa sao?”

“Cô nói cái gì. . . . . .” Hứa Tử Ngư nhìn Thích Lôi, cổ họng có chút căng

lên: “Tại sao nói là tôi hại chết anh trai cô chứ, cô mau nói cho rõ

ràng đi.”

“Nếu không phải là do cô, căn bản anh trai của tôi cũng sẽ không chết.” Hai mắt của Thích Lôi đỏ hồng, cắn răng mà nói: “Anh

trai của tôi là do cô hại chết, chính là cô!”

“Nói láo, An Hinh

nói anh ấy ở nước ngoài bị bệnh nặng nên mới qua đời, từ khi anh ấy ra

nước ngoài, hai chúng tôi cũng không có gặp lại nhau . . . . . . Cô đừng có ở đó mà ngậm máu phun người!” Ngày đó An Hinh ở lại trong phòng

bệnh, có nói với cô chuyện đó, cô ấy nói Thích Uy đến nước Anh không bao lâu thì mắc bệnh nặng, căn bệnh đó phát triển rất nhanh, không kéo dài

được bao lâu thì đã qua đời.

“Tôi nói láo? Ha ha ha, tôi nói láo

sao?! Anh trai của tôi cũng đã chết rồi, tôi nói láo cô làm gì chứ?”

Trên mặt của Thích Lôi đều là nước mắt, cắn răng nghiến lợi mà nói, vẻ

mặt xinh đẹp giờ trở nên rất dữ t