
đẹp.
Địa điểm tôi lựa chọn là một công
viên nhỏ trong thành phố. Vì hôm đó là ngày làm việc, trời nắng to nên công
viên rất vắng vẻ. Tôi ngồi ở một nơi không có người và camera giám sát một lúc,
một người đàn ông trẻ tuổi đi tới mỉm cười với tôi.
Bingo! Trên mạng nói công viên
này là thánh địa tụ tập của đám gay, tin tức quả nhiên không sai. Người đàn ông
khoảng 27, 28 tuổi, thân hình tương đối cao lớn, trông có vẻ đỏm dáng. Hắn ngồi
xuống cạnh tôi: “Cậu đi một mình à?”
Tôi gật đầu, mỉm cười với hắn.
Người đàn ông đặt tay lên vai
tôi, khiến tôi buồn nôn.
“Nhà tôi ở gần đây, cậu có muốn về
nhà tôi chơi không?” Hắn hỏi nhỏ.
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tôi
không thích ở bên ngoài. Anh hãy đến chỗ tôi đi, chỗ tôi rất rộng.” Tôi nhìn
người đàn ông bằng ánh mắt cảnh giác.
Hắn phì cười: “Cậu bé cảnh giác
thật đấy. Được, chú đây sẽ đi theo cậu.”
“Vậy… tôi đợi anh ở bến xe bus.”
Tôi nín thở, cố ý để gương mặt hơi đỏ ửng. Người đàn ông vuốt ve lưng tôi, gật
đầu.
Chúng tôi kẻ trước người sau rời
khỏi công viên.
Tôi đưa người đàn ông tới một nhà
xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Tôi dựng trước một cái lều ở nơi này, bên
trong đặt ghế sofa và một cái giường cũ. Trên thành ghế còn vắt bộ đồng phục của
tôi.
Người đàn ông tỏ ra kinh ngạc: “Cậu
là học sinh à?”
“Ờ.” Tôi rót cho hắn cốc nước.
“Vì vậy tôi mới không dám ở trong nội thành…”
Nụ cười trên môi người đàn ông
càng sâu hơn. Hắn uống nước rồi bắt đầu cởi áo tối. Trong quá trình cởi áo, tôi
làm hắn hôn mê bất tỉnh, ở trên giường. Đúng là người đàn ông ngu xuẩn, sập bẫy
cũng đáng đời hắn.
Tôi chơi đến chạng vạng tối ngày
hôm sau mới rời khỏi nhà xưởng về nhà.
Đầu tiên, tôi dùng màng nylon bọc
chặt thi thể người đàn ông, như vậy mới không bốc mui. Sau đó, tôi chia thành
hai túi để ở một góc nhà kho, dùng đồ lặt vặt che khuất. Buổi tối hôm đó, tôi
dùng túi nylon đen đựng một bộ phận nhỏ xách về nhà. Đi khỏi nhà xưởng một đoạn,
tôi tình cờ gặp mấy đồng nghiệp của bố tôi ở bên đường. Một chú cười híp mắt
nói với tôi: “Tiểu Diệp lại đi nhặt chai lọ à?” Ông ta quay sang người bên cạnh:
“Thằng bé này ngoan lắm, thành tích học tập rất tốt, tương lai nhất định sẽ thi
đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại.”
Tôi ngượng ngùng gật đầu: “Cháu
chào các chú? Đây là việc trong khả năng cháu nên lmaf.”
Đợi bọn họ đi xa, tôi nhìn cái
túi phồng lên. Bọn họ lại coi đây là chai lọ, đúng là thần kỳ thật.
Cuối cùng, tôi chôn hết xương cốt
của người đàn ông ở một vùng núi hoang. Một lần, tôi nhìn thấy cảnh sát đến
công viên điều tra, nhưng chẳng ai nghi ngờ hung thủ là học sinh còn mặc đồng
phục.
Tôi bắt đầu chú ý đnế Diêu Mông từ
năm lớp 10. Nguyên nhân không chỉ vì nàng xinh đẹp, học giỏi, mà vì mọi người cứ
thích gán ghép tôi với nàng, khen chúng tôi là “kim đồng ngọc nữ” gì đó.
Nói thật, tôi cũng rất thích Diêu
Mông. Tôi là một nam sinh bình thường, mỗi khi ngắm ngực và đùi của nàng, tôi đều
cảm thấy dễ chịu. Bắt gặp nàng nói chuyện với thằng khác, tôi rất không vui.
Nhưng nàng luôn nhìn tôi bằng ánh mắt như gần như xa, tôi chẳng biết nàng nghĩ
gì. Có điều, mỗi khi giết người, nhìn vào đôi mắt khiếp sợ của đối phương, tôi
lại nhớ tới Diêu Mông, bên dưới lập tức cương cứng.
Chúng tôi xác định mối quan hệ
vào học kỳ đầu năm lớp 12. Một buổi trưa, tôi đang ngồi ở bãi cỏ trong trường học
ăn cơm, Diêu Mông đột nhiên xuất hiện, nàng cũng cầm cặp lồng cơm.
“Phùng Diệp, ngày nào cậu cũng trốn
ở đây ăn cơm à?” Giọng nói của nàng trong trẻo mềm mại, gương mặt xinh xắn như
đóa hoa dưới ánh mặt trời.
“Ừ.” Tôi mỉm cười với nàng. “Cậu
tìm tớ?”
Nàng có vẻ bối rối: “Tớ đâu có
tìm cầu.”
Hai chúng tôi im lặng ăn cơm. Một
lúc sau, Diêu Mông chớp mắt, nhìn miếng thịt trong hộp cơm của tôi: “Đó là thịt gì thế?”
“Thịt kho tàu”
“Tớ biết là thịt kho tàu.” Nàng
cười. “Là thịt lợn sao? Trông có vẻ không giống.”
Tôi cũng cười: “Đại tiểu thư,
không phải là thịt lợn mà là thịt người. Cậu có dám thử không? Không dám thì đừng
hỏi nữa.” Tôi gắp một miếng đưa đến trước mặt nàng.
Nàng trừng mắt với tôi: “Sao
không dám. Sau này tớ sẽ làm cảnh sát đấy.”
Diêu Mông không nề hà ăn miếng thịt.
Sau đó, nàng chau mày: “Hơi khó nhai, rốt cuộc là thịt gì vậy?”
Tôi bỏ hộp cơm xuống đất: “Đồ ngốc,
là thịt lạc đà. Một đồng nghiệp của bố tớ mang từ ngoài tỉnh về cho.”
“Cậu mới ngốc.” Diêu Mông lười
tôi, đứng dậy định bỏ đi. Tôi lập tức kéo tay nàng, nàng hơi đờ người, hai má đỏ
ửng.
Tôi giơ bàn tay còn lại nâng
gương mặt mềm mại của nàng. Đôi mắt to long lanh nhìn tôi chắm chú: “Cậu… cậu
muốn làm gì?”
Tôi cúi xuống hôn nàng. Nàng giãy
giụa, nhưng ngay sau đó tì tay lên ngực tôi, tonaf thân bất động.
Tôi chưa từng hôn ai bao giờ, chỉ
có thể học theo hình ảnh trong các bộ phim truyền hình. Tôi dùng sức mút đầu lưỡi của nàng. Miệng
nàng có mùi thơm nhàn nhạt của món thịt, và một vì trong lành tươi mát khác hòa
quyện vào nhau. Bộ phận ở thân dưới của tôi gần như cương cứng ngay lập tấp.
May mà quần đồng phục của tôi rất rộng nên Diêu Mông không phát giá