
hiều thứ rồi. Chú tạm thời đừng nói với nó chuyện này. Đợi khi
nào tôi qua đời mới công bố di chúc.”
Lâm Thanh Nham lặng lẽ lắng nghe.
Đến khi đầu bên kia không còn âm thanh, hắn mới phát hiện viền mắt hắn ươn ướt.
Hắn thật sự ngưỡng mộ Phùng Diệp có một người mẹ tốt như vậy.
Ngay tối hôm đó, Lâm Thanh Nham
đi tìm người trợ lý, đề cập vào vấn đề: “Tôi cho anh 30%”
Người trợ lý vốn trung thành với
Tần Thù Hoa trố mắt trong giây lát. Trên thực tế, Tần Thù Hoa rất hậu đãi ông
ta. Nhưng 30% cổ phần của Tần thị? Chỉ có kẻ điên mới đưa ra điều kiện ngông cuồng
như vậy.
Tần Thù Hoa từng dạy Lâm Thanh
Nham, việc gì cũng phải có lòng khoan dung độ lượng. Vì vậy trước khi khởi động
kế hoạch, Lâm Thanh Nham vẫn cho bà ta cơ hội cuối cùng.
Hoặc nói một cách khác, hắn cho bản
thân một lý do có thể phản bội Tần thù Hoa.
Trong công ty có một cô gái theo
đuổi hắn từ lâu nhưng bị hắn từ chối. Cô gái đó khiến hắn cảm thấy hơi phiền phức.
Bây giờ tốt rồi, hắn cầm chiếc nhẫn đi tìm cô gái: “Đề nghị này hết sức đường đột…
Bệnh của Tần tổng đã đến giai đoạn cuối. Bà ấy nói trước khi chết, hy vọng thấy
tôi kết hôn. Đây là tâm nguyện cuối cùng của bậc trưởng bối. Cô có thể giúp
tôi, giả vờ đính hôn với tôi? Tôi không tìm được người giúp đỡ trong thời gian
ngắn.”
Cô gái đương nhiên đồng ý. Làm giả
có khi thành thật, hợp đồng hôn nhân vừa lãng mạn vừa mờ ám. Hơn nữa nhiều năm
qua, Lâm Thanh Nham luôn độc thân. Aii cũng khen anh ta là người giữ gìn bản
thân rất tốt.
Tin tức nhanh chóng lan truyền đến
tai Tần Thù Hoa như ý nguyện của Lâm Thanh Nham.
Lâm thanh Nham đi thăm Tần thù
Hoa lần cuối, bà ta nằm trên giường bệnh lạnh lẽo. Việc hóa trị khiến bà ta trở
nên già nua yếu ớt, trông rất đáng sợ. Nhưng Lâm Thanh Nham vẫn cúi đầu hôn bà
ta.
Tần Thù Hoa không nhắc đến vợ
chưa cưới và sự phản bội của hắn, hắn cũng không đả động. Hai người như vợ chồng
lâu năm, hắt đút cơm cho bà ta, xoa bóp chân tay cứng đờ của bà ta. Cuối cùng,
hắn ôm bà ta cùng ngắm mặt trời lặn.
“Gần đây tôi muốn yên tĩnh một
mình, cậu bận việc công ty thì không cần đến thăm tôi.” Tần Thù Hoa cất giọng dịu
dàng. “Sau khi tôi chết, cậu có thể bắt đầu cuộc sống mới. Đó cũng là nguyện vọng
của tôi.”
Nhìn gương mặt giả dối của bà ta,
Lâm Thanh Nham suýt bật cười thành tiếng.
Nguyện vọng của bà ta ư? Liệu có
phải sự phản bội của hắn khiến bà ta cảm thấy được giải thoát? Khiến bà ta gạt
bỏ chút áy náy cuối cùng trong nội tâm đối với hắn? Sau đó, bà ta coi hắn là
tên ngốc mù mờ, cho đến khi con trai bà ta nhận được mọi thứ?
Hắn ở bên bà ta mười năm trời.
Nhưng khi Phùng Diệp xuất hiện, hắn chẳng là cái đinh, bị đánh trở lại nguyên
hình trong chốc lát?
Lâm Thanh Nham không lập tức rời
khỏi phòng bệnh, mà hắn đi kéo rèm cửa sổ, đồng thời khép chặt cửa phòng. Căn
phòng tối hẳn, Tần Thù Hoa nghi hoặc: “Cậu làm gì vậy?”
Lâm Thanh Nham nói rất dịu dàng:
“Tôi có một chuyện muốn nói với mình.”
“…Chuyện gì?”
“Tôi không có vợ chưa cưới. Trong
lòng tôi chỉ có mình, sao có thể đính hôn với người khác? Đó chỉ là hành động
tôi muốn chọc giận mình mà thôi.”
Tần Thù Hoa tát mồ hôi lạnh, bà
ta cảm thấy Lam Thanh Nham dường như biến thành người khác hoàn toàn: “…. Tại
sao cậu muốn chọc giận tôi?”
Lâm Than hNham tựa như không nghe
thấy câu hỏi của bà ta, hắn tiếp tục cất giọng từ tốn: “Sao tôi có thể đề mình
buồn bã? Vợ chưa cưới gì đó khiến mình không vui, tôi đã giết chết từ lâu rồi.
Mình xem đi. Đây là tờ di chúc thứ hai mình bảo trợ lý và luật sư hcuanar bị.
Tôi sẽ xé nó ngay bây giờ, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng rồi, tôi còn giết rất nhiều
người. Mình có biết tiếp theo tôi định làm gì không? Tôi sẽ kéo cả cậu con trai
xuất sắc của mình, để nó chơi cùng chúng ta được không?”
Tần Thù Hoa, có một câu bà nói rất
đúng. Nếu tôi là con trai của bà thì tốt biết mấy. Tôi muốn trở thành con trai
của bà biết bao. Bà sẽ là người mẹ hiền từ và uy nghiêm của tôi, nuôi dạy tôi
trưởng thành, dạy tôi cách làm người, bảo vệ tôi, chăm sóc tôi, không để bất cứ
người nào làm tổn thương tôi. Cuộc đời tôi sẽ không nhơ nhớp bẩn thỉu như vậy,
tôi cũng không cần đến máu tươi và sinh mệnh để kéo dài cuộc sống ngắc ngoải của
mình như bây giờ.
Nếu tôi không phải là Lâm Thanh
Nham mà là Phùng Diệp? Đương nhiên tôi hoàn toàn có thể.
Từ nay về sau, tôi sẽ là Phùng Diệp.
Tôi thừa kế tài sản của người mẹ, tôi sẽ sống vô tư lự. Cuối cùng, tôi cũng có
thể bắt đầu lại cuộc đời.
Lâm thanh Nham gặp Diêu Mông vào
ba năm sau đó.
Trong ba năm này, hắn sống rất
bình lặng, không có Tần Thù Hoa cũng không có hành động ghiết người. Hắn giao
việc kinh doanh cho người khác quản lý. Mỗi năm hắn chỉ cần xem xét sổ sách tổng
thể, xác định phương hướng chiến lược của tập đoàn. Có lúc, Lâm Thanh Nham thầm
nghĩ, đời người còn rất dài, nếu là Phùng Diệp, cậu ta có tâm nguyện nào chưa
hoàn thành?
Tâm nguyện đó chính là Diêu Mông.
Cô gái trên tấm hình luôn kẹp trong ví tiền của Phùng Diệp, cô gái khiến Phùng
Diệp tránh xa tất cả những