
inh ngạc: “Phùng Diệp, tại sao em… lại cười?”
Tất cả đám học sinh dồn ánh mắt về
phía tôi, bọn chúng nước mắt ngắn nước mắt dài, trông rất ngớ ngẩn. Tôi lập tức
mếu máo, “òa” một tiếng rồi nằm bò xuống mặt bàn sụt sịt. tôi là học sinh
ngoan, tất nhiên biết rõ cần biểu hiện ra sao. Vừa rồi tôi nhất thời quên mất.
Một lúc sau, cô chủ nhiệm đi đến
xoa đầu tôi, đồng thời nói với một cô giáo khác ở bên cạnh: “Xem ra thằng bé sợ
quá hóa mù mờ. Bình thường thầy dạy toán quý nó nhất.”
Tôi vùi mặt trong cánh tay, ngoác
miệng cười.
Tuy tôi thực sự tìm không ra thứ
gọi là lòng thương cảm, nhưng tôi vẫn yêu cuộc sống như thường lệ. Tôi thích những
lời khen ngợi của thầy cô dành cho tôi, thích sự ngưỡng mộ của các bạn học, yêu
thích thế giới đẹp đẽ và giả tạo này. Mỗi ngày tôi đều sống vui vẻ, vui vẻ đến
mức tôi cảm thấy vô vị.
Năm 12 tuổi, tôi lần đầu tiên đả
thương người khác. Sự khiện đó giống như một sự khai sáng, khiến tôi hiểu ra tại
sao tội lại buồn chán như vậy.
Đó là một buổi chiều sau khi tan
học, tôi đang trên đường về nhà, một nam sinh to con đột nhiên xông ra, túm cổ
áo tôi rồi đấm tôi. Gương mặt truyền đến nôi đau buốt, tôi rõ ràng cảm thấy
tinh thần chấn động, đồng thời có chút hưng phấn.
Tôi nhanh chóng bị đánh gục trên
mặt đất. Bụng tôi rất đau, đầu cũng đau. Tôi nhìn thấy trên nền đất bùn bẩn thỉu
có máu mũi của tôi.
Thằng đánh tôi hừ một tiếng: “Sau
này, mày không được dính đến Triệu Đình Đình, con bé đó là bạn gái của tao.”
Ờ, tôi hiểu rồi. Đúng là có một nữ
sinh lớp 5 gửi thư tình cho tôi. Cô bé có làn da trắng, đôi mắt to tròn.
Tôi gật đầu.
Thằng đánh tôi quay người bỏ đi,
bộ dạng của nó rất đắc ý, bước chân như muốn bay bay. Tôi âm thầm nhổm dậy, nhặt
một cục gạch ở dưới đất rồi đập mạnh vào sau gáy nó…
Không thể không công nhận, thằng
này nó lớn hơn 1, 2 tuổi, có con mắt không tồi. Nó chọn địa điểm tấn công tôi
là một ngõ nhỏ vắng vẻ, bên ngoài có hàng cây che chắn. Tôi ngồi xổm bên cạnh
nó một lúc cũng không thấy có người qua lại. Tôi quan sát máu từ gáy nó chầm chậm
chảy ra như dòng mực đỏ, lênh láng xuống mặt đất, lẫn vào bùn.
Tôi dùng đầu ngón tay chấm ít máu
đưa lên miệng nếm thử. Máu có mùi tanh nhàn nhạt, nhưng tôi hình như phát hiện
ra niềm khoái cảm từ nơi sâu trong thân thể.
Cảm giác nảy rất tuyệt.
Rời khỏi ngõ, tôi về nhà nấu cơm
như thường lệ. Tôi ăn một ít, còn lại để phần bố mẹ. Bọn họ tan ca rất muộn.
Sau đó tôi sang nhà hàng xóm, giúp em gái lớp ba làm bài tập, đồng thời giải
quyết bài tập của mình. Cô hàng xóm nổi nóng khi nhìn thấy vết thương trên mặt
tôi: “Ai bặt nạt cháu vậy?” Vừa hỏi cô vừa lấy rượu thuốc bôi cho tôi.
“Là một anh lớp cao hơn.” Tôi đáp
khẽ. “Hình như vì một bạn học nữ, cháu cũng không rõ. Cháu bị đánh ngất đi. Sau
khi tỉnh lại cháu liền đi về nhà.”
Cô hàng xóm rất tức giận, lập tức
gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Ngày hôm sau, bố mẹ thằng tấn
công tôi quả nhiên hùng hổ đến trường tìm tôi. Gia đình bọn họ rất giàu có, lái
xe con đến trường. Cô chủ nhiệm và mấy thầy cô trẻ tuổi khác lập tức kéo tôi đến
trước mặt đôi vợ chồng đó: “Anh chị xem đi, con trai anh chị đánh Phùng Diệp ra
nông nỗi này. Từ trước đến nay, cấu bé chưa bao giờ xảy ra xung đột với bạn bè,
nó luôn là bọc sinh “ba tốt”, sao có thểm cầm gạch đánh con trai anh chị?”
“Đúng, không thể bắt nạt người
khác như vậy. Bố mẹ PHùng Diệp bị câm điếc, gia cảnh không tốt như ng cậu bé rất
chăm chỉ học hành. Con trai anh chị cả ngày chỉ biết đánh nhau…”
“Hay là người khác đánh? Lúc đó
con trai anh chị có nhìn thấy kẻ ra tay không?”
Sự việc cuối cùng cũng chấm dứt,
nhưng cuộc đời tôi đã mở ra một ô cửa mới.
Lần đầu tiên tôi giết người là
vào năm lớp mười một.
Lúc bấy giờ, tôi đột nhiên có rất
nhiều món ăn tinh thần, là những bộ phim điện ảnh Hồng Kong truyện vào nội địa
như Bản sắc anh hùng, Bến Thượng Hải, Cổ
hoặc tử… Chứng kiến cảnh máu thịt tung tóe trên màn hình, lòng bàn tay tôi
đổ đầy mồ hôi. Trong nhà chỉ có một đầu máy cũ kỹ, bố mẹ đều đi làm. Tôi kéo
rèm cửa, một mình ngồi trong căn phòng tôi. Bên ngoài, trời đổ cơn mưa rào rất
lớn. Tôi dừng hình ảnh, phát lại, dừng hình ảnh, sau đó phát lại một lần.
Tôi chợt nảy ra ý nghĩ, liền nắm
lấy bộ phận đàn ông của mình, không ngừng rút lên rút xuống. Tôi chưa bao giờ
trải qua cảm giác như ngày hôm nay, toàn thân phảng phất chìm đắm trong đại
dương khoái lạc.
Cảm giác đó là thuốc độc, cũng là
thuốc giải, là thứ từ nơi sâu tỏng huyết mạch của tôi luôn khao khát. Tôi không
có cách nào ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.
Đời người rất ngắn ngủi, chúng ta
đều chỉ là người bình thường, tại sao phải kiềm chế bản thân?
Có điều, giết người là công việc
đòi hỏi tính kỹ thuật cao. Tôi không muốn hành động cẩu thả bừa bãi, hơn nữa
tôi phải trốn cảnh sát, không thể để lại dấu vết.
Học kỳ kết thúc với thành tích đứng
đầu toàn khối, cuối cùng tôi cũng có thời gian rảnh để tiến hành kế hoạch của
mình. Tôi khảo sát mười mấy ngày, quyết định ra tay vào một buổi trưa thời tiết