
a tôi là người thế nào, mà bỏ rơi tôi.
Sơ suất lớn nhất trong cuộc đời
tôi là bị tên biến thái Lâm Thanh Nham chơi đểu. Đây là một sai sót nực cười,
tôi tự dưng biến thành kẻ giết người hàng loạt. Ban đầu, tôi còn tưởng mấy xác
bị cảnh sát biển tình cờ trục vớt. Rõ ràng, tôi đã ném ở vùng biển quốc tế rất
xa. Tôi chỉ còn cách đào thoát. Sau đó tôi mới làm rõ ngọn nguồn, hóa ra tôi chịu
tội thay cho một hung thủ khác.
Nhân chứng rõ rành rành, tôi gọi
điện thoại cho người bạn thân nhất làm luật sư. Cậu ta uyển chuyển khuyên tôi:
“Tớ cũng không tin thủ phạm là cậu. Nhưng … chắc chắn sẽ bị tử hình.”
Tôi đành phải tiếp tục bỏ trốn.
Sau đó, tôi dần dần nghĩ thông suốt vấn đề. Thì ra là vậy, tôi muốn cười lăn cười
bò. Hồng Koong là nơi đất lành chim đậu, tôi và Lâm Thanh Nham gặp nhau nơi ngõ
hẹp. Có lẽ hắn không biết, tôi và hắn cùng một giuộc.
Tôi trốn ở vùng vúi sâu thuộc địa
phận thành phố Lâm ba năm trời. Hỏi tôi có hận Lâm Thanh Nham không? Không, tất
nhiên tôi không hận hắn. Nếu tôi là hắn, tôi cũng sẽ làm vậy. Thắng làm vui,
thua làm giặc, có gì đáng hận ở đây Nhưng tôi rất nhẫn nại, hắn sớm muộn cũng sẽ
gây án. Đến lúc đó, tôi có thể lật ngược thế cờ.
Lâm Thanh Nham đúng là tên bệnh
hoạn, hắn trang điểm người chết giống người tình. Xem ra nhiều năm qua, hắn đã
bị mẹ ruột của tôi giày vò đến mức đầu óc có vấn đề.
Tôi gặp Đàm Lương vào đầu năm thứ
ba sống chui sống lủi. Đó là một buổi sáng mùa xuân, tôi đang ngồi trong hang động
nướng thịt thỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Sau đó, một thanh
niên trẻ tuổi trắng trẻo mặc bộ đồ nhân viên kiểm lâm yên lặng nhìn tôi: “Anh
làm gì ở đây?”
“Nướng thịt.” tôi cầm con dao găm
cắn một miếng thịt đưa cho cậu ta: “Có ăn không?”
Lâu ngày, chúng tôi trở thành bạn
bè. Đàm Lương sống một mình trong rừng núi. Cậu ta không có bạn bè, gọi tôi là
anh xưng em ngọt xớt.
Đàm Lương là người kiệm lời, những
mỗi khi tôi hỏi tại sao một sinh viên đại học lại đi gác rừng, hay đề cập đến
lãnh đạo và đồng nghiệp của cậu ta, cậu ta đặc biệt trầm mặc, ánh mắt vô cùng
hung ác.
Hừm, lại là một kẻ cùng một giuộc
như tôi. Thế giới này quả là méo mó vô cùng.
Tôi sống trong hang núi,
Đàm Lương sống ở gian nhà của nhân viên kiểm lâm. Có lúc, cậu ta đến chỗ tôi,
hoặc tôi đến chỗ cậu ta chơi rồi ngủ qua đêm. Một buổi tối, tôi bặt được hai
con chim ngói, xách đến chỗ Đàm Lương. Từ xa, tôi thấy cửa phòng đóng chặt. Tôi
đi đến bên cửa sổ ngó vào, bắt gặp Đàm Lương đang đè một phụ nữ trên giường,
thân dưới vận động điên cuồng.
Tôi biết Đàm Lương vẫn còn là
trai tân, hôm nay coi như được “bóc tem”. Không biết đối phương là cô gái thế
nào mà chịu theo cậu ta? Ban đầu, tôi xem say mê. Dù sao cũng sống tách biệt xã
hội ba năm, thân dưới của tôi cương cứng khó chịu. Một lúc sau, tôi cũng phát
hiện ra điều bất thường. Sắc mặt cô gái đó trắng bệch, tay buông thõng bên giường,
toàn thân bất động giống người chết.
Đến khi Đàm Lương xuất tinh xuống
đất, tôi mới nhìn rõ vết bầm trên đùi cô gái. Mẹ kiếp, thằng nhóc này đúng là
khẩu vị nặng thật. Nó lấy đâu ra thi thể như ngọc thế kia? Nó đói khát đến mức
sung chát cũng ăn hay sao?
Tôi lại quan sát kỹ lưỡng xác chết.
Dung mạo, khí chất và cách ăn mặc của cô gái có vẻ quen quen. Tôi đẩy cửa đi
vào nhà, Đàm Lương ngẩng đầu, sắc mặt cậu ta hé đỏ ửng lại tái nhợt. Thấy tôi
bình thản kiểm tra xác chết, cậu ta ngồi xổm sau lưng tôi, mỉm cười nói: “Em nhặt
được ở sau rừng, anh có chơi không?”
Tôi cười mắng cậu ta: “Biến, tôi
không chơi người chết.”
Chỉ vài ba câu tôi đã hỏi rõ tình
hình lúc Đàm Lương phát hiện ra xác chết. Mặc dù ở trong rừng sâu ngăn cách với
thế giới, tôi vẫn gần như lập tức xác định, đây là tác phẩm của Lâm Thanh Nham.
Có qua có lại mới toại lòng nhau,
tôi quyết định tặng quà gặp mặt cho Lâm Thanh Nham. Đầu tiên tôi thuyết phục
Đàm Lương đem xác chết trả về chỗ cũ. Đàm Lương lập tức làm them, cậu ta vốn
không muốn ngồi tù. Sau đó, tôi cho cậu ta xem tài liệu về vụ án Hồng Kong mấy
năm trước. Tất nhiên, tôi lược bỏ tin tức liên quan đến hung thủ, cũng chính là
tôi đây. Vì vậy Đàm Lương chỉ nghĩ tôi là người đi săn thú hoang bình thường ,
cậu ta không hề hay biết tôi có liên quan đến vụ án đó.
“Kẻ giết người xuất hiện rồi.”
Tôi nói với Đàm Lương. “Hắn là một nhân vật không tầm thường. Để nghiên cứu hắn,
tôi kiếm cả kali xyanua và chất kích dục Nhật Bảm. Tôi nắm rõ thủ pháp gây án của
hắn.”
Ánh mắt Đàm Lương sáng ngời:
“Anh, không phải anh muốn mô phỏng hắn đấy chứ?”
“Khó nói lắm.” Tôi cười cười. “Nếu
tôi có mô phỏng, mọi tội danh sẽ đổ hết lên đầu hắn. Nếu có cơ hội, tôi muốn thử
một lần.”
Tuy nhiên, mức độ điên cuồng của
Đàm Lương vượt quá định liệu của tôi. Tôi tưởng ít nhất cậu ta cũng phải đấu
tranh tư tưởng đôi ba tháng. Kết quả sau ba ngày, cậu ta ôm một cô gái nhìn bộ
dạng có vè là dân leo núi dã ngoại đã hôn mêt bất tỉnh lên hang động của tôi,
xin tôi ít thuốc. Tôi đương nhiên đáp ứng yêu cầu của Đàm Lương, còn đưa tài liệu
về vụ án Sát thủ th