
i tốt nghiệp
cấp hai, Lâm Thanh Nham không nói với Đỗ Thiets một câu. Dù trong giờ học, anh
ta gọi hắn trả lời câu hỏi, hắn cũng bướng bỉnh lặng thinh.
Đỗ Thiết đương nhiên không bỏ qua
Lâm Thanh Nham. Hắn bị chuyển chỗ ngồi xuống bàn cuối cùng, bị một đám học sinh
vừa cao lớn vừa học dốt che khuất. Nhiều lúc, hắn không nghe rõ lời thầy cô
giảng bài, không nhìn rõ chữ viết trên bảng đen. Thành tích học tập xuống dốc
không phanh, Đỗ Thiết càng có lý do phê bình hắn. Anh ta mắng hắn không có chí
cầu tiến, chỉ biết học mấy trò xấu xa, có lỗi với sự đào tạo của cô chủ nhiệm
cũ trước cả lớp.
Trong khi đó, Đỗ Thiết luôn nhìn hắn
bằng ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, giống như con rắn âm hiểm, không có gan tấn
công trực diện, chỉ dám lén lút cắn hắt một nhát.
Một ngày, bác trực phòng thông tin
của trường gọi Lâm Thanh Nham đến nghe điện thoại.
Là cô chủ nhiệm cũ gọi đến. Giọng
nói cô vẫn dịu dàng như ngày nào, chỉ là bây giờ Lâm Thanh Nham trầm mặc hơn
trước kia.
Đến cuối cùng, cô chủ nhiệm bỗng
nghẹn ngào: “Thanh Nham, sao em lại trở nên hư hỏng? Cô nghe nói, em không đặt
tâm tư vào sách vở, suốt ngày lêu lổng cùng đám bạn côn đồ. Sao em có thể ra
nông nỗi này?”
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thanh
Nham cảm thấy vô cùng đau đớn. Tại sao lại như vậy?
Thiếu niên 15 tuổi biết mở miệng
giải thích ra sao?
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh
Nham ngơ ngẩn đi về lớp học. Bây giờ, hắn đã rất cao lớn, dáng người gầy guộc
trắng trẻo. Bình thường, gương mặt hắn trầm mặc u uất, các bạn học đều tránh xa
hắn. Khi Lâm Thanh Nham đi qua ký túc giáo viên, hắn bắt gặp Đỗ Thiết đang
khoác vai một học sinh nam thấp bé đi vào phòng ở. Lâm Thanh Nham nhận ra cậu
bé đó là học sinh lớp 7. Cậu bé có gương mặt gầy guộc, đôi mắt to, bình thường
rất hay cười.
Lâm Thanh Nham ngây ngốc đứng dưới
bóng cây lớn, nhìn cánh cẳ phòng khép chặt sau lưng Đỗ thiệt, một lúc sau, rèm
cửa sổ cũng che kín.
Buổi trưa hôm đó, Lâm Thanh Nham chỉ
ăn một cái bánh màn thầu và hai bát canh rau. Hắn đột nhiên cảm thấy một cơn
buồn nôn dội lên lồng ngực. Hắn bám vào thân cây, nôn sạch sẽ thức ăn trong dạ
dày.
Kể từ hôm đó, Lâm Thanh Nham bắt đầu
lao vào học tập như điên. Bất kể không khí xung quanh ngột ngạt đến mức nào,
bất kể Đỗ Thiết châm chọc khiêu khích ra sao, hắn thi đỗ vào trường trung học
trọng điểm của huyện với thành tích đứng đầu thị trấn. Sau đó, đến cậu là học
sinh đại ca của đám côn đồ ngồi cạnh Lâm Thanh Nham cũng võ vai hắn, đồng thời
nói với người khác: “Đây là người anh em của tôi, cậu ta rất lợi hại. Từ nay về
sau, ở Đạo Trấn không ai được phép bắt nạt cậu ta.
Đỗ Thiết đương nhiên không còn cơ
hội hành hạ Lâm Thanh Nham. Trên thực tế, sau khi lên cấp ba, hắn không gặp Đỗ
Thiết trong một thời gian dài.
Lần gặp gỡ cuối cùng là nhiều năm
sau, Lâm Thanh Nham đã thừa kế tài sản của Tần tổng, biến thành triệu phú Hồng
Koong về Đạo Trấn đầu tư. Lúc đó, hắn đã rất thông thạo mấy trò giết người.
Lâm Thanh Nham cố tình ở lại Đạo
Trấn một tháng, Đỗ Thiết cũng mất tích tròn một tháng. Khoảng thời gian này,
Lâm thanh Nham ban ngày tham gia các hoạt động của chính quyền địa phương, buổi
tối về tầng hầm của ngôi biệt thự, nhìn Đỗ Thiết khổ sở gào khóc. Đỗ Thiết là
nạn nhân duy nhất bị Lâm Thanh Nham từ từ hạnh hạ đến chết. Sau đó, thi thể anh
ta bị cắt thành từng mảnh nhỏ và thiêu rụi, tro cốt rắc ở dưới gốc cây lớn
trong trường.
Đó là chuyện sau này, còn cả giao
đoạn học cấp ba, Lâm Thanh Nham đều lặng lẽ và chịu khó học tập. không ít nữ
sinh gửi thư tình cho hắn, nhưng hắn không bao giờ trả lời.
Lâm Thanh Nham một mình trơ trọi một
mình vào đại học.
Gọi là “trơ trọi một mình” bởi vì
sau khi ông nội hắn bán ngôi nhà ngói cũ kỹ hai gian để gom tiền đóng học phí
năm đầu đại học cho hắn, hai ông chúa trở thành bần cùng một cách triệt để. Lúc
hắn đi lên huyện làm thuê vào kỳ nghỉ hè, ông nội ốm chết trong túp lều cỏ ở
bên đồng ruộng. Khi Lâm Thanh Nham trở về , thi thể của ông đã bốc mùi hôi
thối, người dân đi làm ruộng cũng mặc kệ.
Ở nông thôn, thứ không thiếu nhất
chính là đất. Lâm Thanh Nham cõng thi thể ông nội đi bộ một ngày trời, tới khu
vực núi sâu, đào một cái hố chôn ông nội.
Hắn không cảm thấy buồn. Ông nội
kiểu gì cũng có ngày rời khỏi cõi đời, chết sớm giải thoát sớm.
Ở đại học, Lâm Thanh Nham theo học
ngành toán. Đây là khoảng thời gian vui vẻ thứ hai trong cuộc đời hắn. Hắn
thích toán học từ thời cấp ba. Cuối cùng
hắn cũng có thể tận tâm thận lực thả mình vào thế giới toán học. Hắn cảm thấy
toán học rất đẹp đẽ, ngắn gọn, sạch sẽ, huyền bí vô cùng. Người ngoài ngành
không thể lĩnh hội được sự huyền bí này. Một mình hắn chìm đắm say mê trong đó,
quên cả bản thân.
Nhưng cũng có lúc Lâm Thanh Nham
không vui vẻ. Năm thứ ba, hắn thích một nữ sinh cùng trường. Ký túc xá nam ở
trường đại học đâu đâu cũng tràn ngập mùi hooc môn. Chứng kiến người xung quanh
đều có đôi có cặp, bọn họ thậm chí còn kéo tấm màn gió lăn lộn ngay trong ký túc xá nam. Lâm Thanh
Nham thực ra không bình t